Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 120: Nửa đêm chơi đại bàng giương cánh làm cái gì!



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

Phong Thanh Ngạn mới vừa tắm rửa xong đi ra, còn chưa kịp lấy áo ngủ trên kệ, liền nhìn thấy ở khe cửa có một trang giấy bị người ta nhét vào.

Đối phương nhét đến đặc biệt chăm chỉ.

Vì vậy anh cầm lấy áo ngủ trong tay, cứ như vậy bước tới, đứng ở phía sau cửa.

Ai ngờ tờ giấy kia giống như một con mắt dài, thực sự nhét vào dưới dép của anh.

Anh cũng đã nhìn thấy, trên tờ giấy kia là bảng biểu chi tiêu trong trang viên, liền cho rằng người ngoài cửa là lão Cao.

Vì vậy liền mở cửa.

Vì vậy……

Thì có một màn này ở hiện tại.

Hạ Tiểu Nịnh đã ngây người, ngay cả đôi mắt đều đã quên dời đi, nhìn thẳng vào anh.

Mà Phong Thanh Ngạn cũng cầm áo ngủ trong tay, nhất thời không biết là bảo cô nhắm mắt lại, hay vẫn là chính mình xoay người sang chỗ khác trước.

Sau khi bế tắc kéo dài được ba giây, Hạ Tiểu Nịnh bỗng nhiên hoàn hồn, “Tôi, anh, a ——”

“Dám kêu to mà nói, tôi hiện tại liền ở trên người cô!” Âm thanh lạnh lùng tràn ngập hăm dọa mà truyền đến.

Hạ Tiểu Nịnh ừng ực một chút, đem nửa câu thét chói tai sau nuốt trở lại trong bụng, nhanh chóng đứng lên, nhắm mắt lại, xấu hổ không thôi, “Anh…… anh như thế nào lại không mặc quần áo!”

“Dựa theo ý của cô, tôi có lẽ là nửa đêm mặc tuxedo (áo bành tô), sẽ chờ cô đến chỗ tôi, tôi sẽ biểu diễn thêm một đoạn cái gì gọi là ăn mặc gọn gàng, đúng không?” Phong Thanh Ngạn hừ lạnh, mặc áo ngủ vào.

“Cái kia…… Vậy anh tốt xấu gì cũng phải mặc cái quần lót gì đó a! Nửa đêm để chim di dạo làm cái gì!”

Mặt của cô đều nhanh muốn rỉ máu!

“Cô nói cái gì?” Phong Thanh Ngạn trong thanh âm tuôn ra một cỗ mùi vị cực kì nguy hiểm.

“……” Hạ Tiểu Nịnh run một cái, cười gượng hai tiếng, “Tôi nói anh nửa đêm chơi đại bàng giương cánh làm cái gì a?”

Phong Thanh Ngạn: “……”

Con mắt lạnh nhìn cô trong chốc lát, cũng không nhìn tới cái bảng biểu kia, mà là đi đến trên sô pha nhung bên cửa sổ lười biếng mà ngồi xuống, “Cô lại đây, đọc cho tôi nghe.”

Nói xong anh còn động tác nhàn nhã mà cầm lấy một chai rượu vang đỏ bên bàn trà nhỏ, rót một ly nhỏ, nhẹ nhàng uống.

“……”

Cô cũng không phải học lại cơ!

Nhưng mà nghĩ đến ngày mai mình còn phải xin nghỉ, Hạ Tiểu Nịnh cũng lập tức kinh sợ, từ từ đi qua đó, đứng ở bên cạnh anh, “Tháng trước chi tiêu bên ngoài. Chi tiêu bộ phận……”

“Giọng quá nhỏ, tôi không nghe thấy được.”

“……” Hạ Tiểu Nịnh cất cao âm thanh, “Tháng trước ——”

“Nghe không thấy!”

“……” Lại bị nhiều lần cố ý làm cho khó xử, Hạ Tiểu Nịnh nổi giận không thôi, “Giọng của tôi cũng chỉ có thể lớn đến như vậy!!”

“Thật không?” Phong Thanh Ngạn sâu kín ngước mắt, liếc mắt nhìn cô một cái, “Lúc ở phía dưới nói mình đồng ý đi hẹn hò, âm thanh không phải rất lớn sao?”

Người đàn ông này quả thực không thể hiểu được!

Cô ở dưới tầng nói chuyện âm thanh còn không có lớn như âm thanh hiện tại đâu!

Hạ Tiểu Nịnh nhìn anh mặt thờ ơ không nóng không lạnh, thật sự nghĩ không ra chính mình lại có chỗ nào chọc tới anh, trong lúc nhất thời cảm thấy lại nghẹn khuất lại bất đắc dĩ, “Tôi đã nói chuyện với âm thanh lớn nhất! Không tin anh tới sờ tôi ah!”

Nói xong, cô chỉ chỉ vào dây thanh còn đang run của mình.

Phong Thanh Ngạn lại bởi vì rũ mắt mà không thấy được động tác của cô.

Nghe vậy, anh mới ngẩng đầu.

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bỗng chốc trát đi qua, dường như mang theo vạn quân thế sét đánh lôi đình, sợ tới mức Hạ Tiểu Nịnh run lên, thiếu chút nữa cất bước bỏ chạy.

“Phương thức cô tự chứng trong sạch, thật đúng là đủ đặc biệt.” Thanh âm âm vô cùng lạnh lùng.

“Cái kia, bằng không anh muốn làm sao bây giờ?” Hạ Tiểu Nịnh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, chỉ có thể cả gan, đem tờ giấy trong tay kia đưa tới, “Cái này anh cầm đi, tôi đi đây.”

Cô đưa rất gần, giấy bên cạnh cơ hồ cọ qua thái dương anh.

Nhưng anh ngược lại, ngay cả chút ý tứ nhận lấy đều không có……

_______________

(Bão_8)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.