Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 121: Anh mắt què, tôi mắt mù



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

Thấy anh như vậy, Hạ Tiểu Nịnh lại bị chọc đến lửa lòng ứa ra, “Anh có muốn hay không a!”

Cô cúi đầu, đem tờ giấy kia BA~ mà một chút vỗ về phía trên bàn trà nhỏ của anh.

Lúc cúi người, cổ áo buông xuống, lộ ra một mảnh tuyết trắng trêu chọc người.

Phong Thanh Ngạn ánh mắt đột nhiên sâu xuống, yết hầu không dấu vết mà di chuyển một chút, “Đứng lại.”

Hạ Tiểu Nịnh còn chưa bước ra được hai bước, cổ tay bên trái phút chốc nóng lên, bị một cỗ lực đạo thật lớn kéo trở về, cô một chút cũng không có đứng lại, đột nhiên nằm trên đầu gối của anh, “Anh……”

“Tôi nói cô có thể đi sao?”

“……”

Cho nên không cho cô đi, cũng chê âm thanh cô không đủ lớn, lại đem cô kéo trở về như vậy, là ý tứ gì?

Đặc biệt là bây giờ, cô ngồi trên đùi anh, da thịt chỉ có cách hai tầng vải dệt hơi mỏng, cái nhiệt độ nóng bỏng kia như là dầu nóng truyền đến.

Lồng ngực của cô bị đè nặng như vậy, thậm chí còn chưa ra khỏi hình dạng ái muội mập mờ……

Bất an mà vặn vẹo một chút, muốn dùng tay tựa bên cạnh ghế sô pha để cho mình đứng lên trước, nhưng trên eo bỗng nhiên xiết chặt lại.

Lòng bàn tay nóng hổi đặt ở eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, một cái nâng lên, liền đem cô bế lên.

Hơi thở, giao hòa.

Cô hiện tại không phải nằm sấp, mà là…… Ngồi ở trên một ghế đẩu thấp trên sô pha giữa hai chân anh.

Hai người tầm đó, chỉ cách nửa đường hô hấp.

“..."

Thình lình mà, tim cô đập nhanh như vậy.

Trong lòng bàn tay, càng là toát ra một tầng lại một tầng mồ hôi mỏng, lau đều lau không hết được.

Hơi thở anh đến trước mặt, như là một đốm lửa nhỏ, tùy thời lửa có thể cháy lan ra đồng cỏ.

Theo bản năng mà ngừng thở, cô cũng đã lời không nói thành câu, “Tôi, anh, anh…… Làm gì vậy?”

“Tốt rồi, hiện tại khoảng cách đủ gần, cô có thể đọc.” Thanh âm của anh vẫn nhàn nhạt như trước, không có nửa điểm hỗn loạn.

“……” Hạ Tiểu Nịnh hít sâu, “Anh…… Tai điếc sao?”

Phong Thanh Ngạn rũ mắt quét nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt nhỏ như sứ trắng vài giây.

Không biết là tức giận hay vẫn là xấu hổ, hai gò má cô phiếm hồng, giống như những quả anh đào bọc sương mỏng dưới ánh nắng trong ngày mùa đông, mềm mại, lại lộ vẻ ngon miệng như vậy.

Sau một lúc lâu, anh thu hồi tầm mắt, trì hoãn âm thanh nói, “Tai không điếc. Nhưng khả năng mắt què.”

“……”

Lần đầu tiên nghe thấy được cái tươi mát thoát tục như vậy, rất không để ý, qua loa đến cực điểm lấy cớ!

Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà xiết chặt tờ giấy kia, “Anh mắt què, tôi mắt mù. Cho nên anh vẫn là tự mình xem đi.”

Nói xong, lại đưa qua.

Bàn tay đơn giản dừng lại ở trước mắt anh, ngón tay như ngọc, ngón áp út tay trái còn dán một băng dán cá nhân mới.

Phong Thanh Ngạn sáng rực mà nhìn vào nơi đó, vươn ngón tay ra, hình như có ý lại tựa vô tình mà chạm qua chỗ đó, “Sao lại thế này?”

Đầu ngón tay hơi thô, đường vân tay thoáng một chút cọ qua mu bàn tay non mềm của cô, Hạ Tiểu Nịnh toàn thân đều đã tê rần một chút, theo bản năng mà sau đó rút cổ tay ra.

Anh lại đột nhiên mà nắm chặt, chuẩn xác mà nắm lấy cô, “Sao lại thế này? Đừng có lại làm cho tôi hỏi lần thứ ba!”

Ngữ khí, trầm rất nhiều.

Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt không hiểu, chẳng lẽ là ngại mình dùng băng dính cá nhân nhà anh?

“Đêm nay lúc cạo vẩy cá, không cẩn thận bị lưỡi dao đụng phải một chút, chảy máu. Hầu gái cầm cái này cho tôi……” Cô lẩm bẩm mà giải thích.

Cùng lắm thì, trả lại cho anh là được rồi!

Ai ngờ cô vừa nói xong, Phong Thanh Ngạn tự mình động thủ.

Anh nâng tay phải lên, xé ra chỗ đang dính bảy tám cái băng dính cá nhân kia.

Miệng vết thương thình lình hiện ra, há lại chỉ có đơn giản là dao đụng vào một chút như vậy? Nếu là sâu hơn một chút, sợ sẽ nhìn thấy xương……

Ánh mắt anh chăm chú nhìn sâu như vậy, Hạ Tiểu Nịnh bị nhìn đến không được tự nhiên cực kỳ, giãy giụa muốn rút lui trở về.

Phong Thanh Ngạn thực sự cúi đầu một cái, môi mỏng, chuẩn xác không có sai mà dán sát vào miệng vết thương cô ——

……

_______________

(Bão_9)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.