Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 123: Tại sao là anh a?



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

……

Hôm sau.

Phong Thanh Ngạn chạy bộ buổi sáng trở về, hai đứa nhỏ đã ở nhà ăn chờ anh cùng nhau ăn bữa sáng.

“Ba ba, Tiểu Nịnh trước khi đi làm đồ ăn rất ngon cho chúng ta, ba ba chính là món salad cá ngừ đại dương với bánh mì nướng, còn có cà phê đen ba ba thích nhất!” Phong Mạn Mạn chỉ chỉ vào trước vị trí của anh, “Ba ba hôm nay cần phải hiểu chuyện một chút! Không thể lại cự tuyệt đồ ăn chị ấy chuẩn bị!”

Phong Thanh Ngạn: “……”

Anh ngồi xuống, bưng cà phê lên.

Vừa rồi không có thể bỏ qua câu nói kia của con gái “Tiểu Nịnh trước khi đi”, cho nên hiện tại, cô hẳn là đã rời đi rồi.

Giờ phút này nói không chừng cô cùng cái gọi là đối tượng hẹn hò kia đang trò chuyện vui vẻ với nhau, nói không chừng đã bắt đầu thảo luận về sau phòng cưới mua ở nơi nào, còn nói không chừng đã bắt đầu thảo luận về sau tên em bé gọi là gì……

Anh ngày thường tuyệt đối không phải là người não hay nghĩ nhiều, nhưng giờ này phút này, lại có chút không kiểm soát được……

Đặc biệt là bộ não nghĩ đến Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt ngây thơ mà nói với đối phương “Về sau con gái chúng ta liền gọi là Tiểu Nịnh Nịnh” lúc đó, Phong Thanh Ngạn sắc mặt càng là không thể ngăn cản mà trầm xuống dưới.

Lão Cao đứng ở bên cạnh, đưa thần sắc khẽ thay đổi của anh thu vào đáy mắt, lập tức nhìn thoáng qua Phong Mạn Mạn liếc mắt ra hiệu.

Cô bé nhận được tín hiệu, lặng lẽ gật gật đầu, sau đó mới nói, “Con vừa rồi nghe Tiểu Nịnh nghe điện thoại, giống như ba mẹ chị ấy giúp chị ấy hẹn bảo hôm nay mười hai giờ trưa, cùng đối phương ở nhà hàng Clark gặp mặt. Ba ba, ba biết nhà hàng này không? Ăn có ngon không?”

……

Mười hai giờ trưa.

Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt khổ ha ha mà bị ba mẹ đẩy đến cửa nhà hàng Clark.

Trên người cô mặc chiếc váy mẹ mới mua cho cô, nghe nói là bộ xuân mới nhất, giá cả không rẻ, nhưng mà cái màu xanh non này…… Mặc dù theo lời mẹ cô nói, làm nổi bật màu da trắng như tuyết của cô, giống như trên đầu cành còn mang theo giọt sương trên quả táo non. Nhưng cô thật sự vẫn là có chút không thói quen.

Không thể phụ lòng ba mẹ, không thể không đi vào, nhưng chỉ như là đi ngang qua sân khấu, sau đó nói cho đối phương biết mình không thể kết hôn là được.

Dù sao người tới, cũng liền tính là báo cáo kết quả công việc.

Hai vợ chồng già Hạ gia đứng ở phía sau nhìn con gái đi vào trong, Cố Lâm Anh nhịn không được có chút lo lắng, “Ông nói đối phương…… Có thể hay không là người không dễ ở chung, tính tình cao lạnh, lại rất kiêu ngạo?”

“Sao có thể chứ?” Hạ Chí Dũng ôm lấy bả vai trấn an bà xã mình, “ Đồ đệ Chử lão tiên sinh, nhân phẩm nếu là không tốt, có thể giới thiệu cho Tiểu Nịnh chúng ta sao?”

“Nói cũng đúng. Tiểu Nịnh tuổi nói nhỏ cũng không nhỏ, tôi lúc hai mươi lăm tuổi, đã gả cho ông hai năm, sinh ra Hạ Ngật Khôn……”

Hạ Chí Dũng kiên định gật đầu: “Người ta đều không phải nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc sau này sao? Bà đừng lo lắng. Tiểu Nịnh của chúng ta nhất định là một đứa trẻ có phúc khí.”

Cố Lâm Anh nghe vậy chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới thở thật dài.

……

Hạ Tiểu Nịnh vừa đi vào nhà ăn, lập tức cảm nhận được một ánh mắt đang dừng ở trên người mình.

Cô theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, rồi chỉ lại thấy một chậu cây xanh rậm rạp.

Phía sau cây xanh, ước ước ẻo lả mà có một hình dáng bóng người, trừ lần đó ra, liền cái gì đều thấy không rõ.

Chẳng lẽ là bên kia có người đánh giá cô?

“Chào cô, xin hỏi có hẹn trước sao?” Phục vụ đi về phía cô.

“Có, bàn số 8.” Hạ Tiểu Nịnh hoàn hồn, thu về tầm mắt của mình.

“Vâng, mời cô theo tôi.”

Phục vụ dẫn cô đến bàn số 8.

Vừa mới ngồi xuống, Hạ Tiểu Nịnh liền theo bản năng ngước mắt nhìn lên phía đối diện, kinh ngạc, “Tại sao là anh a?”

_______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.