Vào mùa xuân, bầu trời đã sáng rõ, trong hoa viên tường vi đón gió biển một đêm nở nộ, hương thơm ngào ngạt lay động tập kích mọi người khí, chui vào trong từng căn phòng.
Vừa mới tỉnh ngủ Hạ Tiểu Nịnh không biết nào biết bản thân mình đã bị khuê mật hận đem gả cho, mò mẫm đến trong phòng tắm, sau khi rửa mặt xong, cô mới liếc mắt một điện thoại mình một để nhìn thời gian.
Kết quả phát hiện nó không biết khi nào đã hết pin, cho nên ngay cả đồng hồ báo thức đều không có reo lên.
Cắm vào nguồn điện, đợi một lát mới có thể khởi động máy.
Màn hình bắt đầu sáng lên, liền có vô số tin nhắn đến.
Trong đó hầu hết trong đó là Mộ Đình Tiêu.
Cô ấn mở ra xem, lại trả lời anh một cái ——
[ tối hôm qua gặp tình huống đặc biệt, không có tiện đi ra ngoài. Xin lỗi. ]
Gửi xong đợi thật lâu, bên kia đều không có trả lời lại.
Ngược lại là Diệp Anh có gửi vài tin nhắn WeChat tới——
[ nói mau, cậu rốt cuộc là như thế nào làm ảnh đế đại nhân đối với cậu có phần coi trọng? ]
[ Tiểu Nịnh, tớ phát hiện cậu có tố chất làm ảnh đế phu nhân a! ]
[ thật cố lên lên, về sau gặp mặt, tớ có thể phải gọi cậu một tiếng Mộ phu nhân rồi!! ]
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Đây đều là những cái gì thế?
Cô không có trả lời Diệp Anh, tiện thể nhìn thoáng qua thời gian, liền nhanh chóng thay trang phục đầu bếp đi đến nhà ăn.
“Tiểu Nịnh, bữa sáng không cần chuẩn bị.” Lão Cao cười híp mắt mà nhắc nhở cô, “Thiếu gia lập tức muốn dẫn theo tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư đi ra ngoài ăn. Tiểu tiểu thư muốn ăn bánh cuốn ở cửa hiệu lâu đời ở thành tây kia.”
“…… Ah.” Hạ Tiểu Nịnh dùng sức mà chà xát gương mặt có chút lạnh buốt của mình, xoay người định trở về phòng, lại vừa vặn gặp một lớn hai nhỏ từ trên tầng đi xuống.
Phong Mạn Mạn mặc một áo chui đầu gấu trúc lông xù, phía dưới là váy màu đen cùng với giày cao bồi Martin, tóc buộc thành một cái đuôi ngựa nhỏ, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Vừa nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh, cô bé lập tức đem tay nhỏ từ bàn tay ba ba rút ra, cộp cộp cộp mà chạy tới, “Tiểu Nịnh, chị tối hôm qua không ngủ không ngon sao? Quầng mắt thâm gấu trúc trên quần áo của em rất giống nhau ah!”
Nghe vậy, hai cha con vẫn còn ở trên cầu thang động loạt nhất mà quăng tầm mắt đến.
Phong Tu Viễn nhìn cô một cái, lúc sau liền mím môi, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Phong Thanh Ngạn thì là nhìn về phía cô, rồi lại không giống như đang nhìn cô, anh mặc một áo khoác dài màu đen rất gọn gàng, dáng người vô cùng đĩnh bạt cao ngất, quanh thân như cũ tản ra khí thế bức người.
Hạ Tiểu Nịnh miễn cưỡng mà cười cười, “Có rõ ràng như vậy sao?”
“Chị yên tâm ah,” Phong Mạn Mạn tri kỷ mà an ủi cô, “Hôm nay chúng em đi ra ngoài ăn, chị không cần chuẩn bị bữa sáng cho chúng em, đi ngủ lại một lát đi!”
“Chị không có việc gì đâu, buổi tối chờ em về nhà, chị làm đồ ăn ngon cho em.”
“Được.” Cô bé vừa nghe đến ăn ngon, ánh mắt liền lập tức trở nên rất sáng.
Vừa vặn hai cha con phía sau đều không nghe được trong lời nói Hạ Tiểu Nịnh chứa đựng trông mong hai người bọn họ sẽ về nhà.
Phong Tu Viễn không chút nào để ý.
Phong Thanh Ngạn ánh mắt, lại trầm hơn vài phần.
Hạ Tiểu Nịnh cố ý bỏ qua dáng vẻ kia, không cần ngẩng đầu cũng biết cảm giác áp bách mình từ đến chỗ ai mà đến, đưa tay sờ đầu cô bé, cúi người giúp cô bé buộc lại lần nữa dây giày có chút lỏng lẻo.
Còn chưa có kịp nói tạm biệt, cô bé đã dắt đi một lần nữa rồi.
Phong Thanh Ngạn để cho Phong Tu Viễn đưa em gái mình đắt lên xe chờ mình trước, sau đó mới nghiêng mắt, mặt không thay đổi mà nhìn về phía Hạ Tiểu Nịnh, “Giữa trưa đưa cơm, đừng quên.”
Âm thanh, lạnh đến như giống là tủ lạnh.
“Đã biết.”
Hạ Tiểu Nịnh cúi đầu, thanh âm buồn bực mà đáp.
Tiếng bước chân trầm ổn càng lúc càng xa, thẳng đến khi xe khởi động rồi rời đi, cô mới ngẩng đầu lên, suy sụp rơi xuống bả vai.