Bên ngoài văn phòng tổng giám đốc vẫn đang không có một bóng người.
Hạ Tiểu Nịnh xách theo hộp cơm trưa của mình đi vào thang máy.
Dựa vào vách tường, rõ ràng trong điện thoại bên tai vẫn còn truyền đến âm thanh ồn ào bát quái của Diệp Anh về chuyện tốt sắp đến gần, cô sững sờ một chữ đều không có nghe vào.
Cái gì mà Mộ phu nhân, cái gì chuyện tốt đến gần, đây là đang nói ai?
Thang máy đến tầng mười sáu lại "đinh" mà ngừng một chút.
Sau khi mấy nhân viên nữ Phong thị bước vào, đóng cửa lại, các cô liền nhịn không được mở máy hát ra.
“Hôm nay lúc Bạch tiểu thư đến các cô có thấy không?”
“Đương nhiên thấy được! Cái đó gọi là một vẻ đẹp a!”
“Mấu chốt là có khí chất! Người đẹp có nhiều? Loại người đẹp mà có khí chất này, chính là rất ít!”
“Bạch gia gia nghiệp lớn như vậy, nuôi dưỡng được con gái tự nhiên cũng rất tôn quý rồi! Cô ấy cùng tổng giám đốc, thật đúng là……”
Mấy người dừng một chút, nhìn thoáng qua nhau, sau đó trăm miệng một lời nói, “Trời sinh một cặp a!”
“Cũng không phải ư?” Trong đó một người lại nói tiếp, “Chỉ bằng mỗi ngày gần đây đều đến đưa cơm trưa, liền biết…… Các cô hiểu.”
“Ài, Bạch tiểu thư mệnh thật tốt a……”
“Loại mệnh này, cô hâm mộ không đến đâu!”
Mấy người ríu rít nói chuyện không để yên, hoàn toàn phớt lờ Hạ Tiểu Nịnh đang đứng ở trong một góc.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô có thể chỉ là một cái nhân viên mới đến bình thường, ai cũng không có chủ động phản ứng cô.
Từng chữ từng chữ mà, đều rót vào lỗ tai cô.
Hạ Tiểu Nịnh nghe được rõ ràng, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào hộp cơm đang dần dần mất đi độ ấm trong tay, trong lúc nhất thời, lại thật sự thất thần……
Tới rồi tầng một, những người khác đều nối đuôi nhau mà ra.
“Ủa, cô còn không đi?” Rốt cuộc có người tốt bụng quay đầu liếc nhìn cô một cái, nhắc nhở nói.
Phục hồi lại tinh thần, Hạ Tiểu Nịnh cũng từ thang máy đi ra, đến bên ngoài, phát hiện trời mưa nhỏ tí tách tí tách.
“Anh Anh, tớ trước không nói với cậu nữa. Tạm biệt.”
Đem điện thoại từ bên tai lấy xuống, mới phát hiện Diệp Anh không biết khi nào đã cúp máy.
Vừa rồi cô ở trong điện thoại đến tột cùng nói cái gì?
Hạ Tiểu Nịnh không có đầu mối.
Không có ô che, cô xách theo hộp cơm đi trong mưa rồi trước khi đến trạm xe buýt, khi lên xe, toàn thân cũng đã ướt đẫm.
Trên xe người không nhiều lắm, cô lại ngồi ở hàng cuối cùng, cho nên toàn bộ hành trình cũng chưa người nào phát hiện cô.
Đến lúc xuống dưới trạm, lại đi một đoạn đường mới trở lại trang viên.
Quản gia ở dưới hiên nhà nhìn thấy cô, thấy cả người cô ướt đẫm, nhịn không được sửng sốt, “Như thế nào cũng không đem ô? Đưa cơm trưa đến cho thiếu gia?”
“Cao Bá bá, làm phiền bác giúp tôi xem một chút, hợp đồng giữa ba ba tôi với nơi này còn kéo dài bao lâu?”
Cô nhanh chống đỡ không nổi nữa.
Lão Cao sửng sốt, lúc này mới nhìn đến hộp cơm trong tay cô, trong lòng sáng tỏ chuyện có thể phát triển không hướng theo ý mình mong muốn như vậy, vì thế nhanh chóng đánh lên Thái Cực, “Hợp đồng đang ở thư phòng, tôi phải đi xem mới biết được, với lại trang viên nhiều người hầu như vậy cô nói có phải hay không? Tóc cô đều ướt, nhanh chóng về phòng sấy khô, buổi chiều phải nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc!”
“Tôi……”
Cô còn muốn hỏi vài câu, đã bị quản gia lão bá đẩy trở về phòng mình.
Đầu có chút lảo đảo, cảm thấy nằng nặng, cô cởi quần áo ướt thay đồ ngủ xong, sau đó đem quấn mình vào trong chăn.
Một giấc đã ngủ, lại như là bị người ta đặt ở lò nướng.
Từ 5 năm trước một chuyến từ quỷ môn quan trở về, thể chất cô liền tương đối yếu đi một ít, khi đêm đến, đúng là cả người đều vô cùng nóng hổi, liền ý thức đều có chút tan rã.
Ngay cả A Tú lại đây kêu cô thức dậy chuẩn bị bữa tối, Hạ Tiểu Nịnh cũng một chữ cũng không có nghe được……