Lông mày cô nhíu chặt, Phong Thanh Ngạn nâng hai tay lên, giữ ở trong lòng bàn tay ấm áp khô ráo của mình, âm thầm mà dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho cô.
Thế nhưng là bởi vì khẽ động này lại làm cho trong lúc hôn mê Hạ Tiểu Nịnh càng thêm bất an, cánh môi khô nứt mấp máy một chút, thì thào tự nói, “Không, không, tôi không……”
Dường như là mơ thấy chuyện gì đó không tốt, hoặc là nói, không muốn nhớ lại chuyện kia.
Ngay cả ở trong mơ, cô cũng giãy giụa, sợ hãi, bàng hoàng như này……
Phong Thanh Ngạn nghe thấy vậy, theo bản năng mà dùng ngón cái nhẹ nhàng mà vuốt ve mu bàn tay cô một chút.
Một chút, lại một chút.
Ổn định làm cảm xúc người ta an tâm, theo máu mạch chảy dường như có thể chui vào đầu quả tim.
Hạ Tiểu Nịnh dần dần cũng rốt cuộc ngủ yên.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có hơi thở hai người bọn họ thật sâu thật nhẹ nhàng chồng chéo nhau……
Ánh mắt sâu thẳm thẳng tắp không che dấu mà dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Phong Thanh Ngạn như cũ lông mày nhíu chặt.
Bộ dáng hiện tại của cô, làm anh nhớ đến lần di chứng sau khi cô bị Kha Linh Lung thôi miên.
Cô gái này, 5 năm trước, cô rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì……
……
Hôm sau.
Sắc trời tờ mờ sáng.
Nhiệt độ Hạ Tiểu Nịnh rốt cuộc lui xuống, Phong Thanh Ngạn lặng lẽ từ trong phòng đi ra.
Lão Cao đã tinh thần tràn đầy mà chờ ở ngoài cửa, đang tự hỏi lát nữa phải nói như thế nào cho Hạ Tiểu Nịnh biết là thiếu gia chăm sóc cô suốt một đêm, chợt nghe được một giọng nói thình lình mà truyền đến ——
“Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, bác có lẽ rất rõ ràng. Chờ cô ấy tỉnh lại, bác khiến cho cô ấy về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt mà ném xuống câu mệnh lệnh này, lúc quay người lại, khóe môi vẫn không nhịn được nở ra một nụ cười cay đắng.
Trong lòng cô gái kia sợ là chỉ có Mộ Đình Tiêu, nếu cô ấy biết mình ở trong phòng cô ấy cả đêm, chỉ sợ…… Sẽ càng thêm chán ghét mình?
Quản gia đứng ở phía sau, thấy không rõ biểu cảm của thiếu gia nhà mình, lại bởi vì lời anh nói mà nhẹ nhàng thở dài.
Sau khi Hạ Tiểu Nịnh tỉnh lại, không chút nào biết rõ tối hôm qua là ai chăm sóc mình, chống đỡ đầu nghe quản gia nói cho phép mình nghỉ xong, cô chân thành mà nói một câu cảm ơn, liền bắt taxi về nhà.
Nhưng không may là, Hạ Chí Dũng bận việc ở nhà hàng, đúng lúc mấy ngày nay Cố Lâm Anh trở về Lâm Bắc thăm người thân, cho nên trong nhà lúc này một người cũng không có.
Hạ Tiểu Nịnh trở về, phải tự mình rót nước uống.
Cũng may Diệp Anh kịp thời đến đó, giúp cô nấu chút cháo, Hạ Tiểu Nịnh miễn cưỡng ăn, sau đó trở về phòng đi ngủ.
Diệp Anh một thân một mình canh giữ ở phòng khách chờ Hạ Tiểu Nịnh tỉnh lại, nhất thời có chút lưỡng lự mình rốt cuộc có nên thông báo cho ba mẹ Hạ gia nói Hạ Tiểu Nịnh bị bệnh hay không.
Sợ hai người sẽ lo lắng ở gấp rút trở về, trên đường sẽ xảy ra chuyện, cho nên cuối cùng vẫn là không thể gọi điện thoại.
Nhưng mà……
Đúng rồi, có một người, cô có thể thông báo!
Diệp Anh ánh mắt sáng lên, nhanh chóng cầm lấy điện thoại của mình, ấn mở Weibo.
Sau đó gửi một tin nhắn, trực tiếp @ Mộ Đình Tiêu ——
[ Tiêu gia, Tiểu Nịnh ngã bệnh rồi. Tôi là bạn của cô ấy, Diệp Anh. ]
……
Cùng lúc đó.
Bên trong trang viên bên bờ biển.
Quản gia lão Cao sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, lại nhanh chóng gọi cho Phong Thanh Ngạn, “Thiếu gia, vừa rồi ba Hạ Tiểu Nịnh gọi điện thoại đến nói không liên lạc được với cô ấy, hỏi cô ấy có phải vẫn còn ở đang ở trang viên chúng ta hay không. Tôi tạm thời chỉ nói cho ông ấy biết Tiểu Nịnh đi ra ngoài mua thức ăn, nhưng cô ấy hiện tại khẳng định một mình ở nhà, vừa yếu đuối, đáng thương lại bất lực, bị bệnh không ai đau, không ai yêu, này phải làm như thế nào mới tốt a?”