Hạ Tiểu Nịnh càng nghĩ càng cảm thấy có thể, cầm lấy mớ tóc lộn xộn của mình, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc lại, “Không được, tớ không thể để cho anh ta chê cười!”
Diệp Anh vẻ mặt mê hoặc, “Ông chủ cậu? Anh ta đến nhà cậu làm cái gì? Nhìn cậu chê cười cái gì?”
“Không kịp giải thích,” Hạ Tiểu Nịnh sờ lên bộ quần áo ngủ nhăn nhúm trên người, cố gắng dùng sức PA~ PA~ đánh trên má mình hai cái, “Sắc mặt tớ thoạt nhìn có tốt chút nào không?”
“……” Diệp Anh lắc đầu, đối với hành vi tự làm hại mình của cô tỏ vẻ mười phần khó hiểu, “Không đau sao?”
“…… Đau.” Hạ Tiểu Nịnh chạy tới cầm lấy túi Diệp Anh, lấy ra hộp make-up từ bên trong, “Nhanh, giúp tớ đánh phấn nền mắt, má đỏ, làm như thế nào cho hồng hào lên!”
Bởi vì tính chất công việc, cô ngày thường đều không thể make-up, tự nhiên cũng sẽ không được tự nhiên.
“……” Diệp Anh là lạ liếc nhìn cô một cái, “Cậu xác định?”
Hạ Tiểu Nịnh vội vã xông vào trong phòng ngủ thay một chiếc váy liền áo màu hồng nhạt mà mẹ trước đó không lâu mới vừa mua cho cô, “Đến đây a! Không cần khách khí!”
“……”
Diệp Anh cầm lấy túi, nhanh như bay trang điểm nhẹ cho cô, son môi dùng màu đang thịnh hành dạo gần đây, sau đó đem mớ đầu tóc lộn xộn kia chải chuốt kỹ, buộc thành hai búi viên phấn nộn đáng yêu.
“Như vậy có thể chứ?” Hạ Tiểu Nịnh đứng lên, hỏi.
“Từ từ!” Diệp Anh đem lược ném về trong túi của mình, không chút do dự đưa tay đem cổ áo trước của Hạ Tiểu Nịnh mở hai chiếc cúc áo ra, giúp cô độn thêm một lớp vào trong ngực “Có thể!”
“……” Hạ Tiểu Nịnh có chút không nói nên lời, muốn đem nút cúc áo cài về.
Diệp Anh nhanh chóng nắm chặt tay cô xuống, “Không có lộ cái gì ra cả, nhưng như vậy càng có khí thế!”
Được rồi, không thể thua trận!
Hạ Tiểu Nịnh hít sâu một hơi, đi qua mở cửa.
Phong Thanh Ngạn như cũ duy trì tư thế đứng ở ngoài cửa, đẹp trai khí chất.
Nhìn thấy cô một lần nữa đi ra, ánh mắt anh híp lại, từ đầu đến chân đem cô đánh giá một lần, “Cô là muốn đi thảm đỏ?”
“Tôi ở nhà chính là trạng thái này.” Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt bình tĩnh, “Những ngày qua cũng chính là tinh xảo như vậy! Tôi chính là một Girl tinh xảo!”
Phong Thanh Ngạn: “……”
“Thiếu gia đến đây làm cái gì vậy?” Cô lại bình tĩnh hỏi.
Phong Thanh Ngạn khuôn mặt trầm xuống vòng qua cô, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.
“Anh trước tiên ngồi một chút, tôi đi chuẩn bị cho anh trà chiều.” Hạ Tiểu Nịnh mỉm cười, không thấy nửa chút bệnh trạng, cố gắng ưu nhã mà trấn định đi vào phòng bếp.
Đi vào, liền dựa vào bàn ăn suy yếu mà thở hổn hển một hơi, sau đó mới ngửa đầu, từ tủ bát lấy ra trà ba đặt ở đáy hòm Thiết Quan Âm một bộ cốt sứ Anh quốc người khác đưa tới rất ít khi sử dụng kia.
……
Phòng khách.
Diệp Anh bưng một cái ghế gấp nhỏ ngồi ở bên cạnh sô pha, đôi mắt không kiêng nể gì cả mà đánh giá Phong Thanh Ngạn trước mắt, “Anh là đến thăm bệnh?"
Anh lạnh lùng mà liếc mắt nhìn cô một cái, nhận ra giọng nói này.
Chính là người phụ nữ đã gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Nịnh gọi Mộ phu nhân kia.
Diệp Anh thấy anh không nói, cũng có một chút không cảm thấy xấu hổ.
Anh chàng đẹp trai mà, lạnh lùng một chút sẽ càng ngầu bá cháy hơn!
Cô phối hợp tiếp tục nói, “ Thành thật mà nói tôi còn là lần đầu nhìn thấy người đẹp trai như anh vậy……”
Nói còn chưa dứt lời, một tầm mắt cảnh cáo u lãnh lần nữa rơi tới đây.
Diệp Anh cổ họng nghẹt thở, nhanh chóng thay đổi đề tài, “Tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy người thăm bệnh như anh không mang theo chút gì đó bên người. Nhưng mà anh cũng không cần băn khoăn, tay không mà đến cũng không có sao, đợi chút mời tôi cùng Tiểu Nịnh ăn một bữa cơm là được, anh thấy thế nào?”