Diệp Anh cũng không thèm để ý, như cũ gắt gao mà nhìn chằm chằm anh, xem đến mọi thứ hài lòng!
Cái gì gọi là 360 độ không góc chết, là cái này ah!
Hơn nữa nhìn một thân trang phục này, giá trị con người khẳng định cũng xa xỉ a!
Người đàn ông đẹp trai như vậy, Hạ Tiểu Nịnh như thế nào lúc trước không cùng cô đề cập qua? Còn có phải là khuê mật hay không a!
Hạ Tiểu Nịnh rót trà ngon từ trong phòng bếp bưng ra, nhìn thấy chính là Diệp Anh ngồi ở một bên mắt sói nhìn xem Phong Thanh Ngạn, mà người sau ngồi như tượng điêu khắc ở trên sô pha, mắt nhìn thẳng, không di chuyển.
Cô ho nhẹ một tiếng, đem khay trong tay đặt xuống, vô cùng khách khí mà nói, “Trước uống một chút bá tước hồng trà a.”
“……” Phong Thanh Ngạn ngước mắt liếc nhìn cô một cái.
Hạ Tiểu Nịnh lập tức chân mềm, giả vờ không thấy được tầm mắt của anh, nhanh chóng ngồi xuống cách xa anh nhất có thể.
Phong Thanh Ngạn bưng lên cái ly Thiết Quan Âm vị “Bá tước hồng trà”, giọng điệu trầm lạnh mà mở miệng, “Nếu hết bệnh rồi, vậy tối nay trở về đi làm việc đi.”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh thiếu chút nữa tại chỗ lớn tiếng ho khan, một hơi liền như vậy kẹt ở ngực, nửa vời không lên.
Quả nhiên là một nhà tư bản!
Như vậy chạy tới chính là vì thúc giục cô bắt đầu đi làm việc!
Cô nhẫn nhịn, gật đầu, “Đã biết, thân thể tôi thoải mái sẽ trở về.”
“Ý cô chính là, bây giờ còn không thoải mái?”
“Không có! Tôi bây giờ rất thoải mái! Vô cùng thoải mái! Toàn thân thư thái, sảng khoái tinh thần, vui vẻ chạy nhảy!”
“……”
Phong Thanh Ngạn vốn là tới thăm bệnh, bây giờ xem cô giả vờ bình ổn, sắc mặt trầm xuống rất nhiều.
Hạ Tiểu Nịnh thấy trong lòng có chút ít sợ hãi run lên, cảm giác anh dường như không quá tin tưởng chính mình thì coi như xong rồi, vì thế dứt khoát đứng lên, bước đi hai bước uy vũ sinh phong ( mạnh mẽ sinh gió).
Sau đó mới thử hỏi, “Nếu không…… Tôi sẽ đi xuống cầu thang, chạy hai vòng cho anh xem nha?”
“……”
Không muốn sống nữa sao?
Phong Thanh Ngạn sắc mặt khó coi đến nghiêm trọng hơn, đặt ly trà xuống, “Thật đúng là sinh khí dồi dào, cô vất vả rồi. Tối nay gặp.”
“……Được.”
Hạ Tiểu Nịnh biểu lộ sung sướng gật đầu, trong lòng so với quả mướp đắng còn khổ hơn.
Phong Thanh Ngạn nặng nề mà đứng lên, cất bước đi đến cửa.
Diệp Anh trừng lớn đôi mắt, “Soái ca, đừng đi a!”
Cô còn không chưa xem đủ đâu!
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Diệp Anh đứng dậy mà vội vã vọt đến, “Soái ca, kỳ thật Tiểu Nịnh cậu ấy còn bệnh, tôi một mình không thể chăm sóc, anh giúp tôi ở cùng chăm sóc cậu ấy một chút!”
Phong Thanh Ngạn bước chân dừng lại.
Hạ Tiểu Nịnh trừng lớn đôi mắt, quả thực không thể tin được Diệp Anh giờ phút này thấy sắc quên bạn đã đến tình trạng như thế, “Anh Anh! Đừng nói hươu nói vượn!”
“Tớ không có a! Cậu vừa rồi còn sắc mặt tái nhợt, bảo tớ make-up cho cậu, thuận tay tớ đem mút ngực độn vào cho cậu kia mà!”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh hiện tại chỉ nghĩ hóa thành một đám khói xanh trực tiếp bay là được rồi!
Đây đến cùng là cái gì vậy!
Cô chịu đựng bối rối đi ra cửa, “Đừng nghe cậu ấy, tôi hết bệnh rồi, chuyện gì cũng đều không có. Thật sự! Buổi tối có thể trở về đi làm!”
Diệp Anh: “Fake!” ( giả dối)
“……”
Phong Thanh Ngạn cứ như vậy đứng ở chỗ đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn các cô, hai người cậu một lời tớ một câu mà tranh cãi.
Kỳ thật, Hạ Tiểu Nịnh có khỏe hay không, anh trong lòng vô cùng rõ ràng.
Bất kể người nào cũng không thể ở trong thời gian ngắn như vậy mà sốt cao khỏi hẳn, huống chi là về điểm này thân thể cô giống như Tiểu Đậu Nha. ( nôm na là cô bé mới nảy mầm)
Nhưng nhìn vào một bộ dạng này của Hạ Tiểu Nịnh "tôi bị bệnh cũng không muốn nói cho anh biết’ biểu lộ cậy mạnh, anh đặc biệt không vui.
Hai cô gái còn không có tranh luận ra đến nguyên do, liền nghe được đinh đong ba tiếng bỗng nhiên truyền đến.
Cửa lại reo lên.
Lại là ai tới? Hạ Tiểu Nịnh đầy mặt khó hiểu, trực tiếp đi qua kéo cửa ra……