Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 148: Ánh mắt chết chóc đang nhìn



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

Một bó hoa bách hợp vô cùng lớn thình lình xuất hiện ở trước mắt, phía trên còn mang theo giọt sương sớm hôm nay, đặc biệt xinh đẹp.

Hạ Tiểu Nịnh: “……”

Cô sửng sốt một chút, lập tức hắt xì một cái.

Cái mũi ngưa ngứa.

Hoa bách hợp bị thoáng dời đi một chút, người đằng sau rốt cuộc cũng lộ mặt.

Mộ Đình Tiêu mặc đồ cổ trang, vội vàng từ đoàn phim chạy đến, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay đổi, lại chỉ đơn giản là vắt kiệt thời gian để đi mua một bó hoa bách hợp lớn như vậy.

Ít nhất…… có đến 99 đóa đi à nha? Diệp Anh ở phía sau vẻ mặt hít thở không thông mà kích động mà im lặng đếm.

Mộ Đình Tiêu nhìn Hạ Tiểu Nịnh, ánh mắt dịu dàng đến quả thực có thể nhiếp nhân tâm phách(*) [:Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân], “Nghe nói cô bị bệnh. Tôi đến đây thăm cô.”

Vừa mới nói xong, giống như tảng băng chạm vào dung nham, như thể phanh một chút, toàn bộ không gian đều an tĩnh……

Hạ Tiểu Nịnh lập tức cảm nhận được ánh mắt chết chóc giống như sư tử nhìn, ở từ phía sau lưng.

Không cần quay đầu lại, cô biết tầm mắt kia đến từ Phong Thanh Ngạn, chính mình dùng đầu ngón chân cũng biết chuyện mình ngã bệnh là ai nói ra ngoài.

Yên lặng, cô quay đầu trừng mắt liếc Diệp Anh bên cạnh một cái.

Người kia lại chỉ vội vàng phát bệnh hoa si, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được……

Tức giận đến khớp hàm phát ngứa, Hạ Tiểu Nịnh bây giờ muốn một cước đá đi.

Mộ Đình Tiêu đã ôm bó to hoa bách hợp kia vào cửa, nhìn thấy Phong Thanh Ngạn đứng ở lối vào trước cửa, anh đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh kịp phản ứng, nói, “Phong tổng cũng đến thăm bệnh? Nhìn anh tư thế này là muốn rời đi đứng không?”

“Không, tôi vừa tới, chẳng qua là đi nhầm phương hướng.” Phong Thanh Ngạn mặt không thay đổi mà trả lời một câu, sau đó quay người, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế sô pha.

Hạ Tiểu Nịnh: “……”

Mộ Đình Tiêu không hổ là ảnh đế, dưới tình huống chủ nhà không tiếp đón mình, bên cạnh còn có Diệp Anh - đại hoa si thế kỷ này, cũng có thể trấn định tự nhiên mà đem hoa bách hợp đặt ở trên bàn trà, sau đó, ngồi ở bên cạnh Phong Thanh Ngạn.

Hai người đàn ông anh tuấn ngồi cùng nhau, Diệp Anh cảm thấy hai mắt đều nhanh không đủ dùng, bưng lấy mặt cảm thấy chính mình hôm nay quả thực là vận khí may mắn, trở thành con cưng của thượng đế!

Phòng khách nhà họ Hạ vốn là không lớn, trên sô pha hai người đàn ông cao lớn ngồi cạnh nhau, lập tức liền có vẻ càng thêm chật chội.

Phong Thanh Ngạn lạnh lùng mà dịch sang hướng bên trái, “Hoa anh đã đưa đến, thăm bệnh cũng đã xong, anh có thể đi rồi.”

Mộ Đình Tiêu cũng không chút khách khí nào mà dịch sang hướng bên phải, “Tôi cũng không biết bệnh tình cô ấy như thế nào, sao có thể đi đâu? Phải đi mà nói, trước hết mời Phong tổng ngài đi a.”

Diệp Anh đứng ở bên cạnh, nhìn bọn họ càng đến càng gần, não đã sớm đã hiện ra hình ảnh nam nam tương thân tương ái, máu mũi đều sắp chảy xuống……

“Cô ấy không có sao. Bây giờ toàn thân thư thái, sảng khoái tinh thần, vui vẻ chạy nhảy!” Phong Thanh Ngạn vẻ mặt thành khẩn cùng chắc chắn.

Hạ Tiểu Nịnh: “……”

Này không phải lời cô vừa nói, anh sống chết cũng đều không tin sao?

“Thật không?” Mộ Đình Tiêu giật giật khóe miệng, cắm rễ ở trên sô pha thật sâu, “Tiểu Nịnh, cô hết bệnh rồi sao? Bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Tôi……” Hạ Tiểu Nịnh vừa mới mở miệng, liền cảm nhận được ánh mắt uy hiếp đến từ bên cạnh.

Không cần nhìn cũng biết Phong Thanh Ngạn sắc mặt hiện tại có bao nhiêu khó coi.

Cô triệt để hết chỗ nói rồi.

Vừa rồi cô nói chính mình hết bệnh rồi, anh không chỉ không tin, còn trầm khuôn mặt xuống.

Bây giờ cô muốn nói thật, anh lại nhìn cô như vậy.

Rốt cuộc là muốn quậy kiểu gì?

“Nói cho Mộ tiên sinh, cô đến cùng đã khỏi chưa?” Phong Thanh Ngạn cong cong môi, đối với cô nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

Thực không thể tưởng tượng được, cũng rất……Ôn nhu.

______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.