Thiên Tân số một là nhà hàng ăn lớn nhất đế đô, bên trong thức ăn mới mẻ lại độc đáo, nghe nói muốn có chỗ ngồi đều phải sắp xếp đến nửa năm sau.
Nhưng Diệp Anh sáng ngời đưa ra danh thiếp của Phong Thanh Ngạn, quản lý nhà hàng liền vội vàng chạy ra, cung kính mời bọn họ vào ngồi ở chỗ tốt nhất, lớn nhất.
Còn không đợi bọn họ gọi món ăn, quản lý cũng đã phân phó người đi phòng bếp thông báo muốn chuẩn bị các món ăn đặc trưng ở đây.
Diệp Anh ừng ực nuốt nước miếng.
Phong Thanh Ngạn này địa vị thật lớn, xem ra dùng tên của anh rất tốt a……
……
Món ăn dọn lên thời điểm không sai biệt lắm, Phong Thanh Ngạn cũng đã đến.
Lại liếc mắt nhìn bàn tròn ba người một cái, anh không di chuyển thanh sắc, trầm trầm ánh mắt, phân phó nhân viên phục vụ một bên, “Thêm một cái ghế vào bên tay phải Hạ tiểu thư.”
Nhân viên phục vụ im ắng liếc mắt nhìn bên kia một cái, nhìn thấy hai cô gái ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có một người đàn ông, lập tức cơ trí kịp phản ứng ai là Hạ tiểu thư.
Anh ta chuyển một cái ghế tới đây, chen vào giữa Hạ Tiểu Nịnh với Mộ Đình Tiêu.
Phong Thanh Ngạn đi qua ngồi xuống, Hạ Tiểu Nịnh liền bắt đầu trong im mà xấu hổ.
Ngồi gần như vậy làm cái gì?
Ngược lại là Phong Thanh Ngạn chính mình một bộ dạng phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), dùng cằm chỉ chỉ vào con cua lớn hấp trên bàn, “Mộ tiên sinh hôm nay một thân áo quần lố lăng, lại là bộ dáng trừng tròng chết không nhắm mắt này, ngược lại là cùng nó có vài phần tương tự. Cho nên trước hết mời anh a.”
Mộ Đình Tiêu: “…… Tôi chỉ là mới từ phim trường chạy tới mà thôi. Ngược lại là Phong tổng anh, khuôn mặt này so với súp gà đen trên bàn còn đen hơn, thời gian trôi qua không ngắn, làm chậm trễ việc anh kiếm thật nhiều tiền, trở về lại bị đám cổ đông bọn họ chất vấn a?”
Hạ Tiểu Nịnh vừa thấy bọn họ lại bắt đầu cấu véo lẫn nhau, huyệt Thái Dương lập tức co lại, co lại mà đau.
Diệp Anh lại xem đến ngon lành, hai người đàn ông này giống như đang tranh giành tình cảm a!
Sẽ không phải…… Bọn họ đều thích Hạ Tiểu Nịnh a?
Một suy đoán lớn mật mà xuất hiện, cô lập tức giật mình một cái, nhìn về phía Hạ Tiểu Nịnh ánh mắt tràn ngập sùng bái, giống như nhìn một người đoạt huy chương giải thưởng lớn.
Hạ Tiểu Nịnh lại hồn nhiên chưa phát giác ra, đầu càng ngày càng chóng mặt.
Lúc cô đi ra ngoài, không có mặc áo khoác, bây giờ mặc mỏng hơn so với bọn họ, mặc dù ở ghế có máy sưởi chống đỡ, nhưng cô cũng nhanh chịu đựng không nổi.
Trên eo bỗng nhiên được bao quanh bởi một cánh tay mạnh mẽ, không nặng không nhẹ mà ở sau lưng cô chống đỡ, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của tay kia là ai.
Nhưng cô đã không còn sức lực đi xác nhận cùng kéo ra.
Được rồi, tùy bọn họ hai đấu đá thì đấu đá đi, khuyên bảo của mình lúc trước coi như xong, về sau cách xa hai người đàn ông này một chút là được! Hạ Tiểu Nịnh giận dỗi mà quyết định cái gì cũng không quản.
Có chút lạnh mà chà xát cánh tay, cô còn không có thả tay xuống, trên vai bỗng nhiên thấy nặng xuống.
Một chiếc áo khoác màu đen ấn xuống, đem toàn thân cô bao bọc lấy, truyền lại hơi ấm không thể bỏ qua.
Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, thoáng thấy Phong Thanh Ngạn vừa đi đến gần, liền thấy bên kia Mộ Đình Tiêu cũng đứng lên.
Anh không có mặc áo khoác, nhưng là một thân màu xanh lam, cởi áo khoác bên ngoài ra, cũng không chút do dự phủ lên trên người cô, “Lạnh thì mặc thêm một chút.”
“……”
Diệp Anh nhìn bọn họ lại bắt đầu một vòng PK mới, hưng phấn đến gắt gao mân môi, liền lỗ mũi đều banh ra, nhìn chằm chằm trận đấu song hùng tranh bá này.
Nhìn xem đến cùng ai sẽ thắng!
Đến cùng ai sẽ là No.1 của Hạ Tiểu Nịnh, ai mới là chân mệnh thiên tử của cô, ai mới là đùi vàng sau mình mình có thể ôm được?
Nghĩ đến đây, cô lập tức hưng phấn mà đá đá dưới chân Hạ Tiểu Nịnh bên kia, định cho cô ấy một chút ánh mắt ám chỉ……