Hạ Tiểu Nịnh ngực khẽ động, như là có thứ gì phần phật lướt qua, còn không có tới kịp bắt lấy cảm giác nói không rõ kia, nó cũng đã biến mất không dấu vết.
Cô nhanh chóng ngồi trở lại trên giường, lời lẽ chính đáng mà trả lời Diệp Anh: [ Cậu đừng nói hươu nói vượn! Anh ta sao có thể thích tớ? ]
Diệp Anh vốn dĩ chính là một cô gái nghiện lướt mạng, điện thoại động hầu như không rời tay, cho nên cũng trả lời rất nhanh——
[ Anh ta hôm nay cùng Mộ Đình Tiêu vì cậu tranh giành tình cảm, chẳng lẽ cậu còn không có nhìn ra? Nếu không có thị lực thì mới không nhìn thấy như vậy! ]
Tranh giành tình cảm?
Hạ Tiểu Nịnh tưởng tượng một giây, cảm thấy Phong Thanh Ngạn vì mình tranh giành tình cảm xác suất có lẽ cùng người ngoài hành tinh đến ăn món cô làm không sai biệt lắm.
Cố sức mà nghĩ lại cảnh trước lúc mình té xỉu, có thể mơ hồ mà nhớ lại một ít đoạn ngắn trong đó.
Cô suy tư một chút, lại cho Diệp Anh câu trả lời: [ đây không phải là tranh giành tình cảm, là tranh cường háo thắng. Giống như anh trai tớ ở bộ đội vậy, anh ấy nói, đó là bản năng của người đàn ông. Tớ bốn bỏ lên năm cũng coi như là nhân viên của Phong Thanh Ngạn, anh ta có lẽ chỉ muốn nhanh chóng đem tớ trở về làm việc, nhân đôi giá trị thặng dư của tớ? ]
Diệp Anh nhận được câu trả lời của Hạ Tiểu Nịnh, yên lặng thở dài một lát, sau đó mới trả lời lại ——
[ Mộ ảnh đế tớ sẽ quan sát lại, nhưng tớ cảm thấy, Phong Thanh Ngạn nhất định thích cậu! ]
Diệp Anh không hổ là Diệp Anh, trong đầu phân thành bộ não có thể tạo ra bộ phim giả tưởng lớn như này..
Một người là ảnh đế đang nổi, một người là tổng tài trăm tỷ, thích cô?
Khi Hạ Tiểu Nịnh - cô là đô la Mỹ a? Mỗi người đều sẽ thích.
Cô không có trả lời lại, mà là đặt điện thoại trở lại đầu giường, một lần nữa nằm xuống giường ý định tới đâu hay tới đó, rồi ngủ tiếp một lúc.
Thế nhưng là chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu, câu nói kia của Diệp Anh giống như mưa đạn bay ra “Phong Thanh Ngạn nhất định thích cậu!”
Giống như ma chú, ở trong đầu xoay quanh lại xoay quanh, một lần lại một lần mà tra tấn thần kinh não của cô.
Cô với Phong Thanh Ngạn biết nhau cũng có hơn vài tháng, từ chỗ của anh có thể cảm nhận được cảm xúc có khinh thường, khinh bỉ, bễ nghễ (nhìn người khác bằng nửa con mắt), tức giận……
Thích - hai chữ này, là chuyện hoang đường đến cỡ nào……
Anh thậm chí còn đã từng nói qua cho dù phụ nữ trên toàn thế giới đều chết hết, cũng sẽ không thích cô a!
Khi trong đầu đang ở giữa đầu mối, bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, cửa phòng nghỉ bị mở ra.
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng ở trong đầu hô một tiếng ngừng, sau đó điều chỉnh hơi thở một chút, giả vờ mình vẫn còn đang hôn mê.
Đã đến giờ tan làm, Phong Thanh Ngạn đuổi mấy vị giám đốc điều hành kia đi, cách đây không lâu vẫn còn nhìn thấy cái đầu nhỏ lông xù ở khe cửa, bây giờ cô lại đang nằm ở trên giường “Hôn mê”.
Anh lặng lẽ mà thẳng bước đi đến, sau đó ngồi xuống ở mép giường.
Bàn tay phải dùng lực vừa phải mà dừng ở trên trán hơi nóng của cô, đầu ngón tay áp út giống như vô tình mà từ chỗ đuôi lông mày trái của cô sờ lên, xẹt qua toàn bộ lông mày của cô.
Cuối cùng, dừng lại ở trán cô, nhẹ nhàng một chút.
Cảm giấc tê dại lẻn đến toàn thân, Hạ Tiểu Nịnh thiếu chút nữa run lên một cái.
Đo nhiệt độ cơ thể thì đo là được rồi, hành động của anh là gì!
Thật sự không thể nhịn xuống, cô không thể không mở mắt, đối mặt với mắt đen sâu thẳm của anh, cô còn ngáp một cái, “……Anh tại sao lại ở chỗ này? Đây là nơi nào?”
“Tỉnh liền đứng lên uống thuốc.” Bàn tay của anh còn chưa có thu về lại.
Hạ Tiểu Nịnh á một tiếng, giả vờ như duỗi người đẩy tay anh ra, rồi sau đó sắc mặt mới bình thường mà ngồi dậy.
Phong Thanh Ngạn lấy nước ấm cùng thuốc viên bên cạnh qua, đưa tới trước mặt cô.
Hai người lại bỗng nhiên đến gần, hơi thở trên người anh bao phủ đến, làm cô lần thứ hai cảm thấy hít thở không được dễ chịu……