Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 155: Hormone phụ nữ dư thừa! (bão6)



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________________

Phản ứng đầu tiên của Hạ Tiểu Nịnh là vung một tát vào mặt, sau đó đứng dậy, dùng Vô Ảnh Cước đá vào cái đó của yêu râu xanh này về sau cũng không thể trồng người.

Nhưng giống như tay bị đè lại, đầu ngón tay run lên, ngay cả chân cũng nhấc không nổi.

Cô xấu hổ và giận dữ mà lắc đầu: “A ~~~~ không cần!! Anh tên khốn nạn này!!”

Sao có thể động một chút lại cưỡng hôn cô!

“Phong Thanh Ngạn, anh buông tôi ra!!”

Loại chuyện thân mật này sao có thể nói làm liền làm đâu? Anh rốt cuộc muốn chơi cô đến khi nào mới cam tâm a!

Trong phòng ngủ, phát ra một trận lại một trận kêu thảm thiết ——

“A a a a, anh cắn tôi đau!!”

“Không thể xuống chút nữa!!!”

“Ô ô ô ô…… Tay anh, không nên sờ loạn a a a a a!!”

“……” Phong Thanh Ngạn từ trên sô pha đứng lên, đi đến bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ nào đó mắc kẹt trong mơ, không cách nào tự kềm chế.

Vươn tay ra, hung hăng bắn một loạt đạn hạt dẻ vào trên trán cô.

Hạ Tiểu Nịnh đau đến kêu một tiếng rên, từ trong mơ bừng tỉnh, mở mắt lên, liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia của Phong Thanh Ngạn.

Cô vừa rồi…… Là đang nằm mơ sao?

“……” Im lặng vài giây, cô nhanh chóng kéo chăn đem mình một lần nữa bọc lại kỹ lưỡng, sắp nghẹt thở gần chết cũng tuyệt đối không ngẩng đầu, “Thật xin lỗi, tôi gặp ác mộng!”

Thật mất mặt quá đi!

Lại có thể mơ như vậy!

“Là giấc mơ đẹp, phải không?” Phong Thanh Ngạn hoài nghi, “Xem ra cô hormone quá thừa, cần phát tiết một chút mới có thể.”

“……”

Đây là ở trào phúng cô khao khát sao?

Hạ Tiểu Nịnh thậm chí thẹn thùng đều đã quên, một chút xốc lên chăn, “Không bằng anh để cho tôi đánh một trận, tôi mới có thể phát tiết được rất tốt!”

Trong con mắt mượt mà vừa rồi còn có vài phần ngượng ngùng, bây giờ đã bị tức giận bao trùm.

Rước lấy một cái hừ lạnh từ Phong Thanh Ngạn, “Ai đánh ai còn không biết.”

Nói xong liền chìa tay đến cô.

Hạ Tiểu Nịnh sợ tới mức giật mình ra sau, cả người giống như thằn lằn gắt gao dựa vào đầu giường, ánh mắt phòng bị mà nhìn về phía anh.

Bàn tay lịch sự tao nhã, bỗng nhiên ở giữa không trung.

Anh thật ra thì…… Chỉ đơn giản là muốn xem thử nhiệt độ cơ thể của cô mà thôi.

Nhưng ánh mắt phòng của cô giờ phút này giống như là một nắm đấm vậy, ngay lúc này đem lòng của anh nghiền một chút.

Từ từ hạ năm ngón tay xuống, lạnh lùng mà thu lại tầm mắt, Phong Thanh Ngạn xoay người đi ra khỏi phòng.

Cửa vừa mở ra rồi đóng lại, thổi đến gió lạnh cuối mùa xuân, phất ở vẻ mặt khó hiểu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Không, không phải là muốn đánh cô sao? Tại sao bỗng nhiên dừng lại?

Sẽ không phải là đi tìm công cụ gì tiện tay đi? Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng từ trên giường mò xuống dưới, lén lút ghé vào phía sau cửa nghe lén.

Nhưng bên ngoài sau khi tiếng bước chân dần dần biến mất, không còn có bất kỳ âm thanh gì nữa.

Nằm không biết bao lâu, cô đứng lên ý đồ vặn cửa đi ra ngoài, mới phát hiện đã bị

khóa lại.

Phong Thanh Ngạn đến cùng đang tính cái gì?

Khó hiểu mà nhíu nhíu mày, cô lấy điện thoại ra muốn gọi Diệp Anh đến đón mình một chút, lại phát hiện đã hết pin rồi.

Quay đầu trở lại giường lại yên lặng mà chờ đợi một lát, buồn ngủ lần thứ hai lại ập đến.

Một giấc này, mãi cho đến bình minh.

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, còn chưa đến giờ làm việc, toàn bộ toà cao ốc vô cùng yên tĩnh.

Hạ Tiểu Nịnh mơ mơ hồ hồ mà đi vào trong toilet rửa mặt, lúc đi ra phát hiện phòng nghỉ chẳng biết khi nào đã bị mở ra.

Cô thuận thế đi ra ngoài, sau đó liền thấy được văn phòng bên cửa sổ bày lên một bàn ăn.

Phong Thanh Ngạn ngồi ở chỗ kia, dáng người cao ngất, áo sơ mi trắng cởi ba nút, tay áo xắn lên, lộ ra những đường nét mượt mà của cánh tay.

Nắng sớm từ bên ngoài chiếu vào, rơi vào bên trên mặt tinh tế, thâm thúy của anh, đem mặt mày lạnh lùng kia thêm chút mềm mại khiến cho người ta bị mê hoặc.

__________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.