Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 159: Đến một thịt một, đến hai giết cả đôi (bão10)



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

______________

“Con của bà bắt chước nét chữ viết Tu Viễn của chúng tôi, xem như xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ của thằng bé, mặt khác lại dùng loại chữ viết này để viết thư tình cho con bé nhà người ta, xâm phạm danh dự của Tu Viễn nhà chúng tôi, hơn nữa nó không chịu nhận sai, thái độ ác liệt, ra tay đánh Tu Viễn nhà chúng ta trước, cái này gọi là cố ý tổn thương, đừng tưởng rằng trẻ vị thành niên thì không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật. Kể cả Tu Viễn nhà chúng tôi đánh trả, cũng gọi là phòng vệ chính đáng!”

Hạ Tiểu Nịnh một hơi nói xong, nguyên nhân trước, kết quả sau không sai chút nào.

Đặc biệt là mở miệng một cái Tu Viễn nhà chúng ta, rơi vào trong tai người khác, quả thực không thể lại bao che khuyết điểm!

Ngô phu nhân tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, “Cô, cô đổi trắng thay đen!”

“Chẳng lẽ chuyện đã xảy ra không phải như thế?”

“Thật là như vậy.” Cô giáo Từ công bằng mà nói.

“Vậy chẳng phải đúng rồi?” Hạ Tiểu Nịnh thương tiếc mà liếc nhìn Ngô Tông Hiên một cái, "Cháu bây giờ biết chữ không nhiều lắm, chờ luật sư của chúng ta đến trường học, cô sẽ tự mình đọc cho cháu nghe.”

“……” Ngô Tông Hiên đỡ đòn, mắt gấu trúc lớn 0.0, căn bản nghe không hiểu cô đang nói cái gì.

Ngô phu nhân một tay béo chống trên bàn, một tay khác vuốt lồng ngực của mình, “Cô giảng chút đạo lý được không? Nhà cô có bị thương sao?”

“Chính con trai bà không chắc nịnh, bị đánh thành dạng đầu heo này, nhiều nhất sau khi hồi phục yêu cầu axit hyaluronic suốt dung gì đó, cái này tiền chúng tôi nguyện ý chi ra. Bà liền bồi thường cho chúng tôi một số tiền bồi thường thiệt hại tinh thần bên trong. Còn có ý kiến ư?”

“……” Ngô phu nhân thiếu chút nữa bị tức lên cơn suyễn, nhanh chóng từ trong túi lấy ra ống xịt phun sương xuống, “Tôi không cùng với cô cãi chày cãi cối! Dù sao con trai tôi bị con cô đánh! Chuyện này tôi không để yên cho các người đâu! Lão Ngô, lão Ngô sẽ giúp mẹ con chúng ta báo thù!”

“Ừ, có thể. Đem lão Ngô gọi đến đi.” Hạ Tiểu Nịnh không chút hoang mang.

Đến một người làm thịt một người, đến hai người giết một đôi.

Mặc kệ nó lão Trương, lão Ngô hay là lão Vương, cô mới không kinh sợ!

Ngô phu nhân tức giận đến không nhẹ, run rẩy lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho chồng mình, có thể là vì thể hiện uy phong gì đó, còn cố ý ấn nút loa ngoài ——

Bên kia bắt máy, bà gấp không chờ nổi mà mở miệng, “Ông xã, em nói với anh, con trai chúng ta ở trường học ——”

“Chị à? Chị tìm lão Ngô a?” Bên kia truyền đến một giọng nói trẻ tuổi kiều mị, “Thật ngại quá, anh ấy đang tắm rửa. Vừa mới cùng tôi…… Quá mệt mỏi. Chị biết đấy……”

Nói xong, điện thoại đã bị cúp máy.

“……”

Ngô phu nhân giống như đột nhiên bị tát một cái vào mặt, cả người đều mô hồ vòng.

Chờ phục hồi lại tinh thần, lúc đó mới cảm thấy mất mặt, nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt trắng bệch mà lôi kéo con trai nhà mình đi nhanh ra ngoài.

“Mẹ ơi, mẹ còn chưa có báo thù cho con đâu!” Ngô Tông Hiên không chịu, muốn kéo bà trở về.

Ngô phu nhân khó thở, một cái tát lên trên mặt con trai bảo bối của mình, “Báo thù cái gì chứ? Nhà còn giữ không được!”

“Oa, huhu——” Ngô Tông Hiên khóc lớn tại chỗ, lại bị cưỡng ép kéo đi xa.

Cô giáo Từ trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Phong phu nhân, cảm ơn cô.”

Nếu không phải cô kịp thời chạy đến, chỉ sợ chuyện này còn trở nên càng khó giải quyết.

Ba của Ngô Tông Hiên cô ít nhiều biết một chút, chức không lớn, lại thích sĩ diện, một mgười siêu cấp khó tiếp xúc.

Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt một chút, mới phản ứng lại câu Phong phu nhân này là đang gọi cô.

Bên tai lập tức có chút nóng lên, không biết là bởi vì chột dạ vẫn là cái gì khác, cô không dám nhìn cô giáo Từ, chẳng qua là vuốt vành tai, nhẹ gật đầu, “Hôm nay thứ sáu, buổi chiều không phải đến lớp đi học? Tôi trước đem Phong Tu Viễn mang đi kiểm tra một chút xem có bị thương hay không, có thể chứ?”

“Được, phòng y tế ở ngay bên kia ——”

Cô giáo Từ giúp bọn họ mở cửa, ở phía trước dẫn đường.

Hạ Tiểu Nịnh một trái một phải mà nắm tay hai đứa nhỏ theo phía sau.

Phong Tu Viễn phá lệ mà không có nửa chữ nhiều lời, ngay cả bàn tay nhỏ đều đặt ở trong lòng bàn tay cô, vô cùng yên tĩnh.

Một lớn hai nhỏ dần dần mà đi xa, một bên khác hành lang lại đột nhiên có cái đầu nhỏ xuất hiện.

Phong Khoa Thụy tay nhỏ cầm điện thoại của mình, nhỏ giọng mà mách lẻo với bên kia: “Mẹ, vừa rồi con nghe Phong Mạn Mạn ở hành lang hét là mẹ mình đến. Cho nên liền sang đây nhìn xem, kết quả mẹ đoán đã xảy ra chuyện gì? Người đến lại có thể là lần người bắt nạt chúng ta lần trước Hạ Tiểu Nịnh!”

“Cái gì?” Đang làm đẹp Kha Linh Lung lập tức ngồi dậy, ngay mặt nạ rớt cũng không đưa tay đi nhặt một chút, “Cái con tiện nhân kia, cô ta lại có thể dám to gan lớn mật mà tự xưng là mẹ của Phong Tu Viễn với Phong Mạn Mạn?”

________________

(làm xong lúc 11h đêm, buồn ngủ quá nên ngủ quên, sáng dậy còn đi học cuối cấp nên bây giờ mới đăng lên) - Hết bão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.