Từ sau lần trước ở trong bệnh viện bị chồng mình mắng toe tua, Kha Linh Lung trong khoảng thời gian này an phận rất nhiều.
Nhưng cô ta cũng tuyệt đối sẽ không tìm cái gì mà cơ hội đi xin lỗi Hạ Tiểu Nịnh.
Một người đầu bếp mà thôi, sao có thể so sánh với cô ta Phong nhị thiếu phu nhân được mọi người ở bên ngoài nịnh bợ?
Xin lỗi Hạ Tiểu Nịnh, loại người như vậy cũng xứng sao? Thật đúng là không sợ Hạ Tiểu Nịnh về điểm này mạng nhỏ đoản thọ!
Giọng điệu này vẫn luôn nghẹn ở trong lòng Kha Linh Lung, không có chỗ trút giận, làm cô ta gần đây cả người đều tương đối nóng nảy.
Cho nên vừa mới nhận được điện thoại của con trai, cô ta lập tức rời khỏi nhà, vô cùng lo lắng mà lái xe chạy đến trường học.
Hạ Tiểu Nịnh với Phong Thanh Ngạn nếu ở bên nhau, cô ta liền đem chuyện này nháo cho mọi người đều biết, làm tất cả người có uy tín, danh dự đều biết Phong gia đại thiếu gia coi trọng một đầu bếp nhỏ không có chút thu hút nào.
Nói không chừng còn có thể đem tin tức này truyền tới nhà cũ bên kia, làm lão gia cùng lão phu nhân đều nhìn xem con trai lớn tìm cái dạng phụ nữ không thể ở trên bàn.
Nếu bọn họ không có ở bên nhau, vậy cô ta cũng có thể mượn cơ hội làm ồn ào một hồi, nói Hạ Tiểu Nịnh giả mạo đại thiếu phu nhân Phong gia, còn có thể trực tiếp gọi cảnh sát đem cô nhốt lại, đến khi cô hoài nghi về sự sống!
Bất kể kết quả là loại nào đều đối với mình vô cùng có lợi!
Lúc Kha Linh Lung xuống xe nghĩ như vậy, nhịn không được hưng phấn mà xoa xoa đôi bàn tay, quả thực giống một con ruồi bọ nghe thấy được mùi phân.
Sau khi vào trường học, cô ta tìm được một giáo viên mình quen biết, đem chuyện xảy ra vừa rồi tìm hiểu đến rõ ràng.
Sau đó tính thời gian tan học không sai biệt lắm, mới gọi điện thoại cho Phong Thanh Tầm: " Chồng ơi, em đang đón Khoa Khoa tan học, anh đoán xem em nhìn thấy ai?”
……
Trong trường học.
Sau khi giáo viên y tế tỉ mỉ kiểm tra cho Phong Tu Viễn một lần, xác định cậu không có bị thương, sau đó Hạ Tiểu Nịnh mới đưa theo hai đứa nhỏ đi đến ngoài cổng trường.
Chờ giáo viên vừa đi xa, ba người liền giao ước chuyện này phải tuyệt đối bảo mật, ai cũng không thể nói cho, nếu như nói ra, chính là tiểu phản đồ.
Hạ Tiểu Nịnh lại trịnh trọng nói cho hai đứa, loại chuyện này không thể lại xảy ra lần hai.
Bởi vì giả mạo “Phong phu nhân” cũng không phải là chuyện tốt gì, nếu mà bị Phong Thanh Ngạn phát hiện…… Hậu quả cô thật là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Một lớn hai nhỏ lần đầu tiên đối mặt với chuyện đạt thành nhất trí, sinh ra một cổ cảm giác thân mật khác.
Phong Tu Viễn cũng tạm thời không có dùng cái loại ánh mắt đối địch nhìn Hạ Tiểu Nịnh, cậu suốt đường đều bận rộn dặn dò em gái mình ngàn vạn lần không nên ở trước mặt ba ba nói lỡ miệng.
Phong Mạn Mạn một bên gật đầu đáp lời một bên vuốt bụng nhỏ đã đói dẹp của mình, “Tiểu Nịnh, em mệt mỏi quá, thật đói, buồn ngủ quá nha……”
Hạ Tiểu Nịnh cúi đầu, nhẹ nhàng mà sờ lên đầu của cô bé, “Lát nữa trở về làm thức ăn ngon cho em.”
Vốn nghĩ rằng cô bé sẽ vô cùng vui vẻ mà đáp ứng, nhưng lần này lại hết sức ngoại lệ.
Phong Mạn Mạn nhanh chóng đem tay nhỏ giãy giụa trở về, hai tay che lại miệng nhỏ của mình, đôi mắt mở lớn nhìn về phía ngoài cổng trường ——
Gió mùa xuân se lạnh, Phong Thanh Ngạn dáng người cao dài mà đứng đó, áo khoác màu đen bị gió thổi đến tung bay.
Sắc bén cường thế làm cho hết thảy xung quanh mình đều ngay lập tức trở thành nền.
Hạ Tiểu Nịnh ánh mắt dừng ở góc áo khoác, căn bản không dám đi lên cũng đã rất không có tiền đồ mà giật mình, nếu không phải chống đỡ mạnh mẽ một hơi, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống.
Anh, anh không phải là đang đi làm sao? Tại sao lại đột nhiên đến đây?
“Ba ba có lẽ chỉ là đến đón chúng ta tan học, bình tĩnh!” Phong Tu Viễn với tư cách người đàn ông duy nhất trong ba người, cố gắng duy trì giọng bình tĩnh.