Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 166: Xác định muốn tôi làm như vậy? (bão.4)



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________(Bão4/7)_________

Kết quả là không hỏi còn tốt, anh vừa hỏi cái này, Hạ Tiểu Nịnh không hiểu sao ủy khuất trong lòng liền tăng lên vài phần.

Cái mũi đau xót, cô dùng sức chớp chớp mắt mới không để cho nước mắt chảy ra.

Chính anh dùng vài phần lực, chính anh chẳng lẽ không biết sao? Hơn nữa đánh chính là mông, đây quả thực chính là tuyệt đối nhục nhã!

Bây giờ nếu đã biết rõ như vậy còn cố hỏi, quả thực là đáng giận!

Năm ngón tay Phong Thanh Ngạn khẽ chống, nắm nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong lòng bàn tay, các đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo mép bên cạnh má, “Hiện tại tốt hơn chút nào chưa?”

“Anh đánh chính là mặt sao?” Hạ Tiểu Nịnh quá tức giận, không chút suy nghĩ mà liền cãi lại.

Anh nghe vậy sửng sốt, tiếp theo, lông mày rất có thâm ý mà cong một cái, “Ah, tôi có nên xoa chỗ vừa rồi không?”

Nói xong, ngón tay của anh liền nhẹ nhàng đi chuyển xuống dưới, như có như không mà xẹt qua đường cong của cổ cô.

Cảm giác tê dại lần thứ hai chui vào mạch máu, thân thể Hạ Tiểu Nịnh cứng đờ, nhanh chóng sửa miệng, “Hết đau rồi! Một chút cũng đã hết đau, anh, anh đừng có lại xằng bậy!”

“Tôi đâu có xằng bậy? Tôi ở cùng cô thảo luận kỹ xem nên giải quyết chuyện 'Phong phu nhân' này như thế nào, là chính cô động một chút liền muốn chạy.”

Không ngờ kết quả lại như thế, vẫn là lỗi của cô? Hạ Tiểu Nịnh trong lòng một vạn lần ha ha ha lướt qua, nhưng bị anh giam cầm như vậy, cô căn bản không dám biểu lộ ra, “Thảo luận một chút là có thể, nhưng mà…… Anh có thể buông tôi ra trước hay không? Không cần như vậy…… Như vậy……”

“Cờ đã cương quyết dựng như vậy, đã cho thấy thái độ của tôi rồi đứng không?"

Nói xong, anh lại giống như vô tình đi chuyển, làm hai người dán sát gần nhau hơn, làm cô càng cảm nhận sâu sắc được lá cờ của anh rốt cuộc đứng thẳng đến có bao nhiêu, đang cương quyết……

Hạ Tiểu Nịnh: “……”

Phong Thanh Ngạn một lần nữa ôm eo cô, môi mỏng giống như vô tình mà cọ qua vành tai cô, giọng nói bỗng nhiên vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, “Vì phòng ngừa cô lại chạy trốn lần nữa, cô nói, có muốn tôi đưa cô ra để pháp luật xử lý tội mạo danh không?”

Tim đập đột nhiên lỡ một nhịp, cả người gào thét rồi nóng lên, Hạ Tiểu Nịnh trong đầu giống như bị bàn ủi bị nóng lên một chút, những dòng suy nghĩ đều gần như biến mất không thấy!

Bình tĩnh, bình tĩnh! Cô dốc sức liều mạng bóp đùi mình, cố gắng đạt tới duy trì tỉnh táo.

Người đàn ông này tuy rằng soái đến không có thiên lý, nhưng mà anh tuyệt đối có độc! Giống như cá nóc, ăn ngon nhưng sẽ chết!

Anh nhất định là đang chỉnh mình, chơi mình, trêu đùa mình thôi!

Nếu không tỉnh táo mà nói, đó là một con đường chết!

Xong rồi xong rồi, véo đùi cũng không có cảm giác, cô cảm giác mình đã nhanh điên rồi, hung hăng tăng thêm lực lớn hơn……

“Cô véo đùi tôi, véo có hài lòng lòng?”

Bên tai, bỗng nhiên truyền đến giọng nói sâu kín của anh.

Hạ Tiểu Nịnh: “……!!”

Cô nhanh chóng thu tay lại, vẻ mặt cao lạnh mà nhìn về phía nơi khác, “Tôi đây là đang giúp anh duy trì tỉnh táo, tốt rồi, anh…… Có thể không phản ứng a?”

Anh dán sát vào vành tai cô, về phía ốc nhĩ cô thổi một ngụm khí nóng, “Cô thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Cả người dường như bị ném trên đám mây nổi lơ lửng, lại dường như bị ấn vào đáy biển, liền hít thở đều rất khó khăn, rất nóng, lại rất giòn……

Xem ra thằng này thật là rất thù dai! Ngày thường là một người cao lãnh như vậy, giờ phút này lại có thể hy sinh sắc đẹp đến trêu chọc mình, sau đó nhìn mình xấu mặt!

Cô chịu đựng cảm giác cả người nhũn ra, đôi tay bỗng nhiên đặt lên bờ vai rắn chắc của anh, khẽ kéo ra một chút khoảng cách với anh, “Anh thật sự…… Xác định muốn tôi làm như vậy?”

________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.