“Thiếu gia…… Ngài đây là tự mình cào sao? Thứ cho tôi nói thẳng, ngài cũng có thể tìm một người bạn gái phù hợp để giảm nhiệt, bằng không thời gian lâu dài thì nghẹn, vẫn luôn có loại mộng này, ở trong mộng ra tay với chính mình tàn nhẫn…… Không tốt.”
“……”
Phong Thanh Ngạn đang buộc dây lưng thì dừng lại, tay nắm chặt.
Ngước mắt, sâu kín mà nhìn về phía quản gia, “Xem ra bác già sống một mình, rất là cô độc. Không bằng ngày mai sẽ đi công viên cho bác tìm một bạn già, cùng bác khiêu vũ-uống trà- ấm giường đi.”
“……” Quản gia mặt già đỏ lên, “Thiếu gia hà tất lấy tôi trêu ghẹo!”
“Về sau loại đề tài này không cần nhắc lại. Mạn mạn cùng Tu Viễn đều thực không thích.” Phong Thanh Ngạn đứng dậy, trầm bước đi lên lầu.
“Thiếu gia, này hòm thuốc này bỏ vào phòng ngài sao?”
Phong Thanh Ngạn bước chân dừng lại, không quay đầu lại, “Không cần, đặt ở trên bàn cơm đi.”
“A?”
Quản gia không hiểu ra sao, không rõ tại sao phải đem hòm thuốc đặt ở trên bàn cơm, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể làm theo.
……
Hạ Tiểu Nịnh sửa sang lại phòng bếp tốt với ăn bữa tối xong, khi ra nhà ăn đã không có một bóng người.
Không có gặp lại vị băng sơn Ma Vương kia,cô thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt cũng không chú ý mà liếc thấy hòm thuốc màu đỏ hình chữ thập trên bàn cơm.
Ai đặt ở nơi này?
Chẳng lẽ vừa rồi có người khác đã tới?
Cô nghi ngờ mà bước đến, mở ra cái nắp vừa thấy, bên trong dược phẩm phi thường đầy đủ hết, thậm chí còn có thuốc mỡ trị phỏng.
Ánh mắt sáng lên, cô lấy ra một cái, xoa một chút lên mu bàn tay.
Cảm giác mát lạnh của bạc hà, quả nhiên làm miệng vết thương phỏng chung quanh cảm giảm bớt nhiều.
Cũng không biết là người tốt nào đặt ở nơi này, vừa vặn có thể cho cô dùng một chút……
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà ở trong lòng đem vị thiên sứ tỷ tỷ này cảm tạ một vạn lần, sau đó mới trở lại trong căn phòng nhỏ ngủ.
Ngày mai…… Mình hẳn là là có thể thuận lợi về nhà a?