Xung quanh đài truyền hình có rất nhiều quán cà phê, Mộ Đình Tiêu chọn một quán phong cách có vẻ tốt, đeo kính râm lên mang theo Hạ Tiểu Nịnh đi vào.
Anh yêu cầu một phòng riêng sát lề đường, lật ra vài trang thực đơn đồ uống, “Cho tôi một tách Cappuccino, Tiểu Nịnh, cô muốn uống gì?”
Hạ Tiểu Nịnh cầm lấy thực đơn, “Một ly nước chanh.”
“Vâng,” Nhân viên phục vụ đặt đơn hàng trên Ipad, “Hôm nay chúng tôi vừa mới làm xong Tiramisu, hai vị có muốn nếm thử hay không?”
Hạ Tiểu Nịnh vẫn chưa có trả lời, Mộ Đình Tiêu đã lắc đầu, “Không cần.”
“Được, hai vị xin chờ một chút.”
Nhân viên phục vụ rời khỏi phòng.
“Anh không phải thích ăn Tiramisu nhất sao? Tại sao lại không ăn?” Hạ Tiểu Nịnh nghiên cứu thực đơn các món tráng miệng, phát hiện ra có rất nhiều loại khác nhau.
Mộ Đình Tiêu cười nhạt, “Trong khoảng thời gian này tôi đều ở ngoại thành cùng đoàn phim đóng phim không có cách ra ngoài, cũng không thể nhìn thấy cô. Cô hình như…… gầy đi?”
“Không có đâu!” Cô theo bản năng mà sờ lên gương mặt của mình, rõ ràng không gầy cũng không béo mà.
“Để tôi nhìn xem một chút.”
Mộ Đình Tiêu bỗng nhiên sát vào, ngón tay dài nhẹ nhàng lướt qua má cô, lúc thu tay về, trong mắt anh vui vẻ càng tăng lên, “Còn tốt, gầy thêm chút nữa thì đã khó coi rồi. Bây giờ hình dạng này vừa vặn xinh đẹp đáng yêu.”
Đột nhiên được anh khen như vậy, Hạ Tiểu Nịnh có chút ngượng ngùng mà sờ bên tai nóng lên, “Anh đóng phim có thuận lợi không?”
“Đã đóng máy rồi.”
Ngoài cửa sổ xuân hàn se lạnh, trong phòng lại bởi vì người đàn ông này dịu dàng đến không hiểu sao lộ ra vẻ ấm áp. Hạ Tiểu Nịnh gật đầu, “Chúc mừng anh, lại có phim mới sắp được chiếu.”
“Dự kiến năm tới mới chiếu.”
Nhân viên phục vụ gõ cửa, bưng cà phê cùng nước chanh đến.
Hai người tạm thời không nói chuyện, chờ người nọ sau khi rời khỏi, Mộ Đình Tiêu mới lại nói, “Cô muốn tham gia cuộc thi Trù Thần(thần bếp) lần này?”
Anh vừa rồi ở đài truyền hình, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, thấy được trên mẫu báo danh có tên cô.
“Đúng vậy,” Hạ Tiểu Nịnh gật đầu.
“Dự định tạo lập danh tiếng sao?” Mộ Đình Tiêu cười hỏi, có vẻ đối với chuyện này cảm thấy hứng thú, “Có kế hoạch nào để dự thi không?”
“…… Thật sự là không có.”
“Không bằng cô gọi tôi một tiếng Đình Tiêu ca ca, tôi sẽ bật đèn xanh cho cô suốt chặng đường.” Anh nói nửa thật nửa giả, còn đưa tay dường như cưng chiều mà xoa xoa đầu cô, “Được không?”
Hạ Tiểu Nịnh uống một ngụm nước chanh thiếu chút nữa sặc ra, cô không nghĩ đến muốn gian lận, “Đúng rồi, anh nói có chuyện quan trọng, chuyện gì?”
Không nhận được câu trả lời của cô, anh có vẻ có chút thất vọng, nhưng mà trên mặt nụ cười cũng không giảm đi, mà là ngồi thẳng dậy, từ trong mình túi áo tây trang màu trắng lấy ra một thứ đồ vật đặt trước mặt cô, “Đã nói muốn cô làm một năm Tiramisu, đây là thù lao cho cô.”
Một hộp màu nhung đỏ, lớn cỡ nửa bàn tay người đàn ông, phía trên không có bất kỳ logo nào, chỉ một khóa vàng tinh xảo cài lên hộp.
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng xua tay, “Chẳng phải đã nói Tiramisu tôi làm cho anh rồi ư, tại sao lại cho thù lao? Hơn nữa thứ này vừa thấy cũng đã rất đắt tiền, tôi không thể nhận.”
“Đắt tiền?” Mộ Đình Tiêu bật cười, kỹ thuật diễn xuất tại lúc này lại phát huy tác dụng của nó, anh một tay mở chiếc hộp, đẩy sang phía cô, “Cô xem, chỉ là một chiếc vòng tay thủy tinh bình thường mà thôi. Chỉ là lúc đóng phim tôi nhìn thấy nó trong một cửa hàng nhỏ, cảm thấy nó cũng không tệ lắm, liền thuận tay mua về.”
Thủy tinh? Hạ Tiểu Nịnh nhìn vào chiếc vòng tay tinh xảo, đẹp đẽ lại tạo hình độc đáo kia, cảm thấy bây giờ đám thợ thủ công thật là càng ngày càng rất giỏi, ngay cả thủy tinh đều có thể làm được đẹp đến như vậy.