Nếu như giá cả không đắt, lại đại diện cho tấm lòng của người khác, cô từ chối cũng không tốt lắm.
Hạ Tiểu Nịnh cầm lấy cái hộp, không đeo vào mà bỏ vào trong túi, cô nhẹ nhàng mỉm cười, “Vậy cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng làm càng nhiều Tiramisu hơn cho anh ăn.”
“Vậy một lời đã định. Lịch trình kế tiếp của tôi sẽ tương đối rảnh, phỏng chừng mỗi ngày đều sẽ ở nhà,” Mộ Đình Tiêu không biết từ nơi nào lấy ra một tờ giấy nhỏ nhét vào trong lòng bàn tay cô, “Nếu như thuận tiện, vậy thì bắt đầu càng sớm càng tốt.”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh ngồi đơ ra nhìn, “Anh……Mang theo địa chỉ nhà riêng luôn sao?”
“Ừm,” Mộ Đình Tiêu bưng tách cà phê trước mặt uống một ngụm, biểu lộ vô cùng tự nhiên, “Khi chúng tôi làm nghề này, cần phải biết rất nhiều người, công ty quản lý, các nhà đầu tư, nhà sản xuất phim, vân vân……. Nên đề phòng trước khỏi hoạ.”
Giống như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại dường như rất có đạo lý.
Hạ Tiểu Nịnh không có nghĩ nhiều, đem địa chỉ cất kỹ.
Điện thoại Mộ Đình Tiêu reo lên, là người đại diện gọi đến, nói là đoàn phim bên kia yêu cầu hôm nay có cảnh cần anh đóng, cho dù không vui, nhưng tinh thần chuyên nghiệp vẫn làm ảnh đế đại nhân gật đầu.
Cúp điện thoại, anh nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, “Xem ra hôm nay ăn không được Tiramisu cô làm rồi, vậy chúng ta gặp lại sau.”
“Được, anh đi đường cẩn thận.” Hạ Tiểu Nịnh khách sáo mà dặn dò.
Mộ Đình Tiêu mỉm cười gật đầu, lúc đứng dậy, anh dùng đôi tay lịch sự tao nhã như dương cầm của mình buộc lại hai nút thắt trước bộ âu phục, động tác vô cùng đẹp mắt.
Sau khi đứng dậy, lại đưa tay xoa xoa đầu cô, “Hôm nay tận hưởng ánh nắng mặt trời đầu hạ thật tốt nhé, tạm biệt.”
Nói xong, anh quay người, bước đi nhẹ nhàng, ưu nhã rời khỏi.
Hạ Tiểu Nịnh nhẹ nhàng sờ lên chỗ làn da vừa mới bị đầu ngón tay anh cọ qua, cảm thấy có chút nóng lên.
……
Nước Pháp, sân bay Charles.
Sau khi máy bay tư nhân mới nhất nhận được hướng dẫn bay từ đài quan sát, đang ở đường băng với tốc độ tối đa đi về phía trước, chuẩn bị cất cánh.
Phong Thanh Ngạn để cho Tề Hàng mang văn kiện, sau đó khí thế lỗi lạc mà xoay người, ngồi trên chiếc ghế dựa lớn.
Một bộ áo sơ mi màu trắng đơn giản với quần tây màu đen, đường cắt tinh tế, đường nét may gọn gàng, càng nổi bật lên mười phần khí chất của anh, đẹp không gốc chết.
Đang cúi đầu, không ngừng lật xem văn kiện trong tay mình.
“Thiếu gia, máy bay lập tức cất cánh,” Tề Hàng đứng ở một bên, cung kính mà vì anh mà mở đèn đọc sách, “Ngài đã làm việc cường độ cao mười ngày qua, tạm thời nghỉ ngơi một chút trước đi.”
“Không cần.”
Giọng nói lạnh nhạt không độ ấm, không thể nghi ngờ.
Anh dùng thời gian mười ngày giải quyết vấn đề lớn như vậy, chính là vì trở về sớm một chút.
Bởi vì còn có một bé thỏ con họ Hạ…… Chờ anh đi bắt.
Tề Hàng cũng không khuyên nữa, bởi vì Phong Thanh Ngạn là không thể lay động, hơn nữa Boss vô cùng có chủ kiến, điểm này ngày đầu tiên anh bước vào tập đoàn Phong Thị làm đã vô cùng rõ ràng.
Máy bay thuận lợi cất cánh, trong cabin vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến một chút tiếng trang giấy bị lật, cho đến khi một phần văn kiện đã được Phong Thanh Ngạn xem xong.
Anh nhận từ tay Tề Hàng rồi đặt bút ký tên, nét bút có lực mà ký xuống phần cuối cùng của tờ giấy, sau đó ngồi bắc chéo chân, mười ngón tay đặt trên đầu gối của mình, “Cô ấy đang làm cái gì?”
Có thể ở tập đoàn Phong thị làm kim bài đặc trợ, tự nhiên đã sớm tu luyện thành tinh, Tề Hàng lập tức phản ứng lại người anh đang nói đến chính là ai, may mắn mình gần đây đều có người chú ý tình hình ở đế đô.
Tề Hàng bình tĩnh mà gật đầu, cung kính nói, “Hạ tiểu thư từ khi trở về hiếm khi ra khỏi cửa, ngày hôm qua chỉ đi xem mấy ngôi nhà bất động sản. Hôm nay đi đài truyền hình báo danh tham gia cuộc thi nấu ăn tên là Trù Thần mà Bạch tiểu thư tổ chức.
Có điều người đại diện cùng với ban giám khảo đều là Mộ Đình Tiêu.”