Hạ Tiểu Nịnh dậy thật sớm, ở trong phòng bếp chuẩn bị tốt nguyên liệu cho bữa sáng, chỉ chờ gia chủ sau khi rời giường, liền có thể bắt đầu nấu nướng.
Nữ hầu làm một cái sandwich, cắt một nửa đưa cho cô, “Mau ăn. Bằng không chốc nữa bận rộn, lại không kịp ăn.”
“Cảm ơn.” Hạ Tiểu Nịnh nhận lấy, đi đến cửa sổ sát đất trước nhà ăn vừa muốn một ngụm cắn xuống, di động liền vang lên.
Cô thuận tay đem sandwich đặt xuống bàn ăn bên cạnh, đi tới một góc.
Nhấc điện thoại lên.
Cố lâm anh ngữ khí nhẹ nhàng hơn nhiều: “Tiểu Nịnh, ba ba con đỡ sốt rồi. Con hôm nay liền trở về đi. Ông ấy buổi chiều sẽ đi làm trở lại.”
“Đỡ sốt rồi? Bác sĩ có nói là nguyên nhân gì dẫn đến phát sốt không?”
“Chính là cảm mạo, đừng lo lắng. Mẹ ở nhà đợi con trở về!.”
“Được.”
“Gia chủ bên kia có làm khó dễ con không?”
“…… Không có, mẹ muốn ăn cái gì, trước lúc về nhà con sẽ mua cho mẹ……”
Mẹ con hai người ở trong điện thoại hàn huyên, Hạ Tiểu Nịnh đưa lưng về phía cửa nhà ăn, không hề chú ý đằng sau có một tiểu gia hỏa đang lẻn tiến vào.
Phong Tu Viễn tối hôm qua không được ngủ ngon. Trong giấc mơ tất cả đều là cảnh tượng đã có mẹ kế thì liền có bố dượng khủng bố, mơ thấy Hạ Tiểu Nịnh cư nhiên câu dẫn Phong Thanh Ngạn thành công, từ đây cô không làm việc gì, để cho cậu với em gái mình mỗi ngày làm việc nặng hầu hạ hai người lớn bọn họ, còn muốn giúp bọn họ rửa chân đấm lưng cắt móng tay……
Mặc dù là ở trong mơ, nhưng cậu cũng cảm thấy thật là khủng khiếp!
Cho nên cậu thức dậy từ rất sớm, giờ phút này hai vầng mắt thâm, vẫn còn mặc áo ngủ logo Transformers như vậy mà đi xuống lầu.
Bây giờ tâm trí rối bời, cho nên còn không có nghĩ đến biện pháp đối phó Hạ Tiểu Nịnh, trong lòng tương đối bình tĩnh.
Bước vào nhà ăn liền nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ kia, cậu tức khắc càng phát hỏa hơn.
Kéo ghế ăn ngồi xuống, ánh mắt liếc tới miếng sandwich trên bàn cơm.
Phong Tu Viễn trong lòng oa oa nước mắt, thật cay đắng, thật khốn khổ mà……
Quả nhiên mụ phù thủy nhỏ bắt đầu lộ ra dấu vết, mới đến mà ngày hôm sau đã dám làm cái này làm bữa sáng ẩu để tống cổ cậu đi.
Nhưng mà bụng…… Thật sự rất là đói……
Đã vậy thì trước hết ăn xong mới có sức lực đối phó với cô.
Phong Tu Viễn bàn tay nhỏ bé duỗi ra, với sandwich lại chỗ mình, bỏ vào trong miệng hung hăng cắn cho hả giận, nuốt trọn xuống, định cắn tới miếng thứ hai, liền đã nhận ra không thích hợp ——
Hạ Tiểu Nịnh còn không có tắt điện thoại, bị tiếng kêu cứu này làm cho hoảng sợ, nhanh chóng xoay người nhìn lại.
Trời ạ!
Phong Tu Viễn cả người té trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ sưng to, từng mảnh từng mảnh nổi mẩn từ trên cổ cậu, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ nhanh chóng lan rộng ra……
Cô rất nhanh chạy tới, “Em làm sao vậy?”
“Đậu phộng……” Tiểu gia hỏa khó khăn phát ra âm thanh.
Hạ Tiểu Nịnh trong lòng cả kinh, bánh sandwich này có bơ đậu phộng? Mà cậu cũng bị dị ứng đậu phộng!
Cô cũng bị! Cho nên biết có bao nhiêu khó chịu!
Cúi người nhanh chóng đem Phong Tu Viễn từ trên mặt đất bế lên, cô hướng cửa ra vào trên đường chạy như điên, “Người đâu, mau tới đây ——”
Tất cả người hầu đều nghe tiếng rồi chạy tới, quản gia cũng chạy tới.
Nhìn thoáng qua tiểu thiếu gia, ông kinh hãi, “Mau mau, mau đi lấy giải mẫn cảm! Gọi bác sĩ tới! Thiếu gia ở bên ngoài đang chạy bộ, mau gọi trở về!”
“Vâng!”
Có người hầu đỡ Phong Tu Viễn từ tay Hạ Tiểu Nịnh, nhanh chóng chạy lên lầu.
Cô theo sát phía sau, lại bị quản gia chắn ngoài cửa, “Cô không thể bước vào!”
Cửa nhanh chóng bị đóng lại.
Hạ Tiểu Nịnh một mình đứng ở hành lang, trái tim phảng phất bị bàn tay vô hình hung hăng nắm lấy, trong đầu óc đều là khuôn mặt nhỏ của Phong Tu Viễn sưng to vừa rồi ……
Phía sau, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.