Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 192: Con có tâm sự



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________

Phong Thanh Ngạn sửng sốt.

Sau đó, dường như không có việc gì mà thân thể đứng thẳng, từ từ rút cánh tay ra khỏi cổ Hạ Tiểu Nịnh, lại giúp cô đắp chăn đàng hoàng.

Quay đầu nhìn thấy con gái mình không biết khi nào từ trên giường bệnh ngồi dậy, chống một đôi mắt to xinh đẹp nhìn bọn họ, đáy mắt bát quái đang bừng cháy trong sự hưng phấn.

“Muốn đi toilet sao?” Anh đi qua muốn bế Mạn Mạn lên, đồng thời không để lại dấu vết mà chuyển chủ đề.

“Không, ba ba, ba không hôn môi sao?” Cô bé hơi thất vọng.

“……” Phong Thanh Ngạn ở trong lòng quyết định cắt giảm thời gian mỗi ngày hai đứa nhỏ xem TV lại nửa giờ, đặc biệt là những kênh chiếu phim truyền hình tình yêu sẽ nghiêm khắc cấm xem, nghiêm túc mà nhìn con gái mình, “Trên miệng cô ấy có bụi, ba vừa rồi muốn giúp thổi một chút mà thôi.”

“Vậy sao?”

“Đương nhiên.” Anh ấn bả vai Phong Mạn Mạn làm cô bé một lần nữa nằm xuống, "Tại sao lại không ngủ được?”

“Có tâm sự……” Cô bé dịch sang một bên cạnh, trừ ra nửa cái giường, “Ba ba, ba ngủ cùng con không?”

Tâm sự?

Phong Thanh Ngạn ngạc nhiên.

Nuôi con bé này hơn 5 năm, ngày thường tâm sự lớn nhất của con bé cũng chính là sợ hãi kỳ kiểm tra, bây giờ lại mềm mại, dịu dàng như vậy mà dựa vào trong lòng ngực mình, ôm cánh tay của mình nói lời như vậy?

“Có phải là bài kiểm tra hàng tháng hay không?” Anh bóp cái mũi nhỏ của mình, “Đừng sợ, ba sẽ giúp con học bổ túc.”

“…… Không phải rồi! Con chỉ là nghe nói, ba không có cho người ta giúp con cùng anh trai tìm mẹ nữa, đúng không?”

Phong Mạn Mạn giống như con gấu koalo đem đầu chôn ở trên lồng ngực của anh, chắp tay lại, nhìn giống như ngày thường ở trước mặt ba mình kiêu ngạo, nhưng trong giọng nói lại ẩn dấu một tia cẩn thận làm người ta đau lòng.

“Ai nói cho con?” Phong Thanh Ngạn dĩ nhiên không vui.

“Dù sao con đã biết, ba trả lời con trước có phải hay không đi?”

“Ừ.” Ở vấn đề này, anh không nghĩ lừa trẻ con.

“Vì sao vậy?” Phong Mạn Mạn mũi đau xót, lập tức mất mát không thôi, giọng hơi có chút phát ách.

Phong Thanh Ngạn cũng một lần nữa giúp cô bé kéo chăn về, “Coi chừng cảm lạnh, đi ngủ sớm một chút.”

“……” Cô bé còn muốn hỏi nhiều hơn nữa, nhưng nghĩ đến tính tình ba ba, phỏng chừng hỏi cũng không ra cái gì.

Ánh đèn bị Phong Thanh Ngạn tắt, tối sầm đi.

Qua không biết bao lâu, trong bóng tối, lại có giọng nói rất nhỏ truyền đến, “Ba ba, con mỗi lần nhìn thấy các bạn học có mẹ, con đều nghĩ mẹ của con với anh trai con đến tột cùng sẽ là bộ dáng gì…… Con có đôi khi cũng sẽ nhìn vào gương, nhìn bản thân con trong gương ở một số chỗ sẽ giống mẹ hay không, nhưng mà con thật sự rất cố gắng nhìn, cũng không có cách nào biết rõ là giống ở chỗ nào……”

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, trong giọng nói vậy mà cũng đã có ngây thơ tiếc nuối.

Phong Thanh Ngạn nhất thời lại cũng không biết nên trả lời, an ủi như thế nào, bởi vì vấn đề này ngay cả anh cũng không biết.

Điều tra suốt 5 năm, dùng mạng lưới quan hệ cùng nguồn lực tài chính của anh, vậy mà tra không được nửa chút tin tức……

Thậm chí anh đều bắt đầu hoài nghi rằng người phụ nữ đã sinh hai đứa nhỏ cho anh, thật sự vẫn còn tồn tại trên đời này sao?

Phong Mạn Mạn rất lâu không có lên tiếng, Phong Thanh Ngạn cho rằng con bé rốt cuộc cũng ngủ, đưa tay sờ xem con bé có bị sốt hay không.

Nhưng cô bé lại bỗng nhiên vừa di chuyển, bấm chặt vào ngực ba mình, một câu đều cũng không có nói.

Một lát sau, vạt trước áo sơ mi anh cũng đã thấm ướt một mảnh, nước mắt kia như là có gai, châm đến làm cho ngực anh đau nhức khó chịu, lại không thể đẩy ra, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng con gái mình, một chút lại một chút mà trấn an cô bé……

___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.