Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 20: Ai đưa em tới?



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

_____________

……

Hạ Tiểu Nịnh về đến nhà, đem chuyện xảy ra trong trang viên nói cho Cố Lâm Anh cùng Hạ Chí Dũng.

Hai vợ chồng già trầm ngâm một lát, không có nửa câu oán trách, “Công việc ba có thể tìm lại, nhưng con gái vui vẻ mới là quan trọng nhất. Ngoan ngoãn đi rửa tay, sau đó ra đây ăn đồ ăn ngon ba đã chuẩn bị"

"Nhanh lên!”

“Vâng.”

Một nhà ba người ngồi ở cùng nhau, an tĩnh ấm áp mà ăn xong bữa sáng.

Sau khi dọn dẹp xong, Cố Lâm Anh an tĩnh ngồi ở trên ban công đan len, Hạ Chí Dũng đi ra ngoài tìm việc làm lần nữa.

Hạ Tiểu Nịnh trở lại quán ăn nhỏ của mình.

Một ngày không có tới, thật nhiều thực khách đều chờ ở cửa, họ nhìn cô, “Hạ đầu bếp, chúng tôi đều cho nghĩ là cô muốn nghỉ ngơi một thời gian nha!”

Bọn họ đều là những người dân gần đó, đối với quán ăn nhỏ này yêu mến sâu sắc.

“Không có a,” Hạ Tiểu Nịnh nhìn thấy bọn họ, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều, “Nhưng mà tôi ngày hôm qua không có ở đây, cho nên nguyên liệu mới để nấu ăn đều không có. Lát nữa tôi đi mua, mọi người buổi chiều lại đến đây ăn nha!”

“A? Như vậy ah……”

Tất cả mọi người đều thất vọng mà bước đi.

Hạ Tiểu Nịnh đi chợ mua đồ ăn, trở về mở cửa đi vào, đem mặt cửa mặt quét dọn một lần, sau đó ngồi chờ khách hàng tới cửa.

Không rảnh rỗi cũng khá tốt, lần này ngồi xuống ghế, trong đầu lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ của Phong Tu Viễn.

Không biết tiểu gia hỏa kia hiện tại thế nào rồi.

Nhưng cô một phương thức liên hệ với người Phong gia trên dưới đều không có, hiện tại muốn hỏi đều không hỏi không được……

……

Chạng vạng tối.

Tan việc người liên tiếp ùa vào quán ăn nhỏ, Hạ Tiểu Nịnh lập tức công việc lu bù lên.

Khai trương ba năm, cô tích lũy không ít khách quen, tất cả mọi người đều thích tay nghề cô, phi thường ủng hộ.

Ước chừng 8 giờ tối, nguyên liệu nấu ăn liền hết sạch.

Trong quán, sau khi khách rời khỏi, cô bắt đầu kiểm kê ghi sổ.

Cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng động rất nhỏ.

“Xin lỗi, đã đóng cửa rồi ~~~~” cô ngẩng đầu, âm thanh nhẹ nhàng mà nhìn về phía cửa.

Ngoài cửa, không có một bóng người.

Chẳng lẽ mình vừa rồi nghe lầm? Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt.

Phía dưới giống như có thứ gì kéo vạt áo của cô.

Cúi đầu xuống, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Phong Mạn Mạn tròn tròn, trong mắt to tràn đầy ủy khuất, “Vì sao chị ngó lơ em, là vì em lùn?”

“……” Hạ Tiểu Nịnh bút trong tay dừng lại, rất là giật mình: “Mạn Mạn? Làm sao em tới nơi này?”

Cô theo bản năng mà hướng cửa nhìn lại, như cũ không thấy ai.

“Em đói bụng……” Phong Mạn Mạn mặc bộ quần áo bò sữa liền thân bằng lông xù, chân nhỏ mập mập, đầu vẫn luôn hướng vào trong lòng ngực cô, “Tiểu Nịnh, em đói quá, chị làm cho em chút đồ ăn đi!!”

Hạ Tiểu Nịnh nào dám?

Cô xoay người đem tiểu nha đầu bế lên, đặt trên một chiếc ghế ăn, rút ra khăn ướt xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé, “Ai đưa em tới đây?”

“Ba ba!”

Phong Mạn Mạn trở tay trỏ.

Hạ Tiểu Nịnh theo tay cô bé chỉ mà nhìn sang.

Chiếc Rolls-Royce màu đen không tiếng động ngừng ở ngoài cửa, cửa sổ xe đóng chặt, như một pháo đài kiên cố không thể phá hủy trên đường.

Rõ ràng chỉ nhìn thoáng qua, cô lại không hiểu vì sao sau cổ chợt lạnh.

Có một tầm mắt, vô hình không tiếng động, rồi lại tràn ngập khí lực áp bách mà dừng ở trên người cô……

“Tiểu Nịnh, nhanh lên làm món ngon cho em ăn đi……” Phong Mạn Mạn lại kéo kéo góc áo cô, “Em thật sự rất đói……”

“……” Hạ Tiểu Nịnh cố gắng bỏ qua cảm giác bị nhìn chăm chú không thoải mái, “Nhưng là nơi này chị không còn đồ ăn, đã bán hết rồi.”

“A?”

Phong Mạn Mạn cái miệng nhỏ nhắn dẹp xuống, mắt to lại có nước mắt muốn rơi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.