Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 201



Dịch: Sâu

……

Vượt quá dự kiến của Hạ Tiểu Nịnh chính là, ngày hôm sau quá trình thi đấu diễn ra bỗng nhiên bình thường.

Các qui tắc truyền thống kia được thực hiện, hiện trường làm, ban giám khảo ở hiện trường ăn, hiện trường chấm điểm, lập tức ra kết quả.

Không có gì là ngăn sơn cách núi làm cho thao tác chấm điểm khiến người ta hít thở không thông, tất cả mọi người đều nhẹ nhõm rất nhiều.

Hôm nay đề bài chính là làm cháo hải sâm.

Có Phong Thanh Ngạn cùng với Mộ Đình Tiêu hai vị hộ pháp ở đây, Hạ Tiểu Nịnh rất nhanh là người xếp nhất, đạt điểm cao nhất.

Ai ngờ hiện trường có khán giả tỏ vẻ không phục, người dẫn chương trình không nói không rằng, trực tiếp cầm lấy một cái bát cùng phần cháo còn dư đi qua, mời vị khán giả kia nếm thử ngay tại chỗ, sau đó liền lập tức lặng ngắt như tờ.

Người có thực lực, vĩnh viễn không sợ bị vả mặt.

Sau khi ghi hình xong, Hạ Tiểu Nịnh lui về hậu trường thay đồ, Diệp Anh làm trợ lý, lộ vẻ đặc biệt kích động, “Thật tốt quá! Nói không chừng khi chương trình này phát sóng, cậu sẽ rất hot!”

“…… Còn có vài trận nữa, ai thắng được còn chưa biết đâu, cậu vui vẻ có hơi sớm rồi.”

“Hạ Tiểu Nịnh, chúc mừng!” Tưởng Như Nam cùng với Hứa An Nhiễm từ bên ngoài tiến vào, chân thành chúc mừng cô.

Hai người lần này được thứ hai thứ ba, điểm tích lũy cũng coi như không tệ, cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa xác định được, không cần thiết phải bụng dạ hẹp hòi như vậy.

“Cảm ơn.” Hạ Tiểu Nịnh cũng rất khách khí.

Cởi xong trang phục thi đấu, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, Hạ Tiểu Nịnh cầm lấy túi của mình, vừa muốn tạm biệt Diệp Anh, điện thoại liền rung lên.

Tin nhắn của Phong Thanh Ngạn cùng Mộ Đình Tiêu gần như cùng lúc gửi tới, hơn nữa ngay cả nội dung gần như đều giống nhau ——

[ đến cửa sau đài truyền hình. ]

“……”

Hai vị tổ tông này lại muốn làm ra chuyện gì xấu? Hạ Tiểu Nịnh nghĩ đến bọn họ hôm nay lúc ghi hình chương trình cái loại đối chọi gay gắt này, cơ hồ trước mắt tối sầm.

Không đi có thể hay không? Hai người các anh có thể không mắt to trừng mắt nhỏ đối phương được không!

……

Giờ phút này ở cửa sau đài truyền hình.

Vào cuối buổi ghi hình Mộ Đình Tiêu liền đuổi hết trợ lý cùng người đại diện của mình, mặc bộ quần áo thể thao vô cùng giản dị, bịt khẩu trang màu đen kín mít, khuôn mặt chờ mong Hạ Tiểu Nịnh.

Vốn dĩ tâm trạng rất là sung sướng, nhưng nhìn đến một chiếc Rolls-Royce bỗng nhiên dừng tới đây, anh liền không vui lắm.

Phong Thanh Ngạn từ trên xe bước xuống, căn bản không cần tới khẩu trang che mặt, một thân bình thản.

“Phong tổng, thật đúng lúc.”

“……” Phong Thanh Ngạn nhìn đến Mộ Đình Tiêu, sắc mặt thoáng một chút bất ngờ, “Mộ tiên sinh, ra đây hóng gió?”

“Đúng vậy,” Mộ Đình Tiêu mặt không đổi sắc, tim không nhảy.

“Tôi cũng thế.” Phong Thanh Ngạn hình như mỉm cười một chút, sau đó thừa dịp cửa xe còn không chưa đóng lại, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế sau xe Rolls-Royce.

Đóng cửa, nâng cửa sổ, động tác liền mạch lưu loát.

“Tề Hàng, tôi nhớ rõ năm trước cậu xin nghỉ phép làm một cuộc phẫu thuật, là phẫu thuật gì vậy?”

Tề Hàng ngồi ở ghế phía trước quay đầu lại một chút, mặt đều đỏ rần, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Thiếu gia đột nhiên hỏi cái này làm gì vậy, tôi chính là…… Là da… phẫu thuật da……"

“Tốt,” Phong Thanh Ngạn cầm lấy lpad trong xe ném cho cậu ta, “Duy trì tiếng nói e thẹn như thế này của cậu", lại chụp một tấm ảnh người ngoài kia kia, dùng giọng nói là mình ở chỗ này vô tình gặp được Mộ ảnh đế rồi gửi tới người quản lý quan hệ công chúng của Weibo có nickname là Amy.”

Tề Hàng: “……”

Tài khoản Amy chính là dấu tích V lớn!! Một chiêu này cũng quá độc ác đi!

[ ở cửa sau đài truyền hình vô tình gặp được Mộ ảnh đế, người so với trong phim ảnh còn đẹp trai hơn à nhoa, moah moah ~mua~chụt chụt~]

Microblog Weibo này vừa gửi đi, ở trên mạng lập tức liền bùng nổ!

Một làn sóng lớn người hâm mộ đang chạy đến hoặc là đã chạy đến rồi, cửa sau trong khoảnh khắc liền trở nên chật như nêm, ngay cả Mộ Đình Tiêu cũng kinh ngạc không nhẹ, không có lựa chọn nào khác mà nhanh chóng gọi điện tới trợ lý vệ sĩ của mình, dưới sự bảo vệ của bọn họ mà rút lui.

Sự việc phát sinh nhanh đến vô cùng, quả thực giống như gió cuốn mây tan.

Tề Hàng nhìn thấy mười phần khó hiểu, “Thiếu gia……”

“Xuỵt, cậu nghe.” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt mà cắt lời cậu ta.

“Nghe, nghe cái gì?”

“Thế giới chợt im lặng, thật tốt.” Phong Thanh Ngạn tâm trạng sung sướng mà mím môi, đẩy cửa xe ra, đứng dậy đi ra ngoài.

Tề Hàng: “……”

Là mình nhìn lầm rồi sao? Vừa rồi thiếu gia là đang…… Cười?

Hơn nữa giống như là cái loại chiến thắng sau khi tàn sát qua đối thủ này, lại dường như là nụ cười mong đợi cái gì đó……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.