“ Em đừng khóc a!” Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng duỗi tay ra giúp cô bé lau nước mắt.
Không biết vì cái gì, tiểu gia hỏa này vừa khóc, lòng của cô thật giống như là bị đau nhẹ một phen, chua xót khôn kể……
“Em muốn ăn……” Phong Mạn Mạn đáng thương, khuôn mặt nhỏ ở trong lòng bàn tay cô cọ cọ, “Em muốn chị làm đồ ăn……”
Hạ Tiểu Nịnh bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này khi nào đối tay nghề của mình mê luyến đến mức này? Cô nghĩ nghĩ: “Chỉ có cơm, có thể ăn chứ?”
“Có thể!” Tiểu gia hỏa lập tức gật đầu, nín khóc mỉm cười.
Thật giống như cơm cũng là món ăn trân quý.
“Vậy em chờ một chút.”
Hạ Tiểu Nịnh xoay người đi vào phòng bếp, từ nồi cơm điện múc ra chém cơm thơm mềm, thuận tay mở tủ lạnh nhìn thoáng qua.
Bên trong chỉ còn mỗi đồ hộp.
Cô lấy ra, đặt nó cùng cơm ở trước mặt Phong Mạn Mạn, “Xin lỗi, chỉ còn cái này thôi.”
“Thơm quá!” Tiểu gia hỏa rất nể tình mà nuốt nuốt nước miếng.
Hạ Tiểu Nịnh bật cười, nhịn không được xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, sau đó lấy đôi đũa cùng cái muỗng từ bên cạnh đưa tới.
Phong Mạn Mạn nhận lấy, “Đây là cái gì?”
Tiểu gia hỏa từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, ăn và mặc không gì không giỏi, thế mà chưa từng gặp qua thứ này?
“Đồ hộp.” Hạ Tiểu Nịnh lấy tới con dao, ổn định lực đâm xuống, đem đồ hộp cạy ra, “Chao cá đuôi phượng. Em thử ăn chút trước đi.”
“Được nha!” Tiểu gia hỏa dùng chiếc đũa kẹp lên một chút bỏ vào trong miệng, lập tức thỏa mãn mà nhắm mắt lại, “Tiểu Nịnh ở đây cái gì ăn cũng ngon!”
“Nhanh ăn đi.” Hạ Tiểu Nịnh giúp cô bé đem cá gắp ra đĩa.
“Ừm!”
Phong Mạn Mạn cúi đầu, ăn đến vui sướng.
Hạ Tiểu Nịnh an an tĩnh tĩnh mà nhìn cô bé, thỉnh thoảng mà nhếch môi lên.
Đêm sương mù quấn quanh ánh đèn, đem hai người các cô bao phủ ở tại vầng sáng màu mật ong, khiến khung cảnh này lại có chút ấm áp khó hiểu được.
Mà ngoài cửa bên trong xe, Phong Thanh Ngạn ánh mắt lại càng ngày càng trầm ——
Tiểu công chúa của anh, cùng anh náo loạn cả ngày nóng nảy, cái gì cũng đều không ăn, liền nước cũng không chịu uống, liền vì muốn tìm Hạ Tiểu Nịnh trở về.
Cuối cùng thật sự không lay chuyển được cô bé, anh liền đem cô bé đưa đến nơi này để ăn chút gì.
Nhưng Hạ Tiểu Nịnh này ngược lại, rõ ràng biết Mạn Mạn được chiều chuộng, cư nhiên chỉ dùng một phần cơm thêm đồ hộp liền tống rớt cổ tiểu gia hỏa?
Lòng bàn tay đặt ở cửa xe bỗng chốc siết chặt, lông mày cũng nhíu như đang bế tắc.
Anh kéo nút cửa, muốn đẩy cửa xuống dưới.
“Thiếu gia,” quản gia lập tức ngăn lại, “Tiểu tiểu thư ăn rất ngon lành.”
“……”
Phong Thanh Ngạn động tác dừng lại, lại nhìn qua——
Tiểu gia hỏa cư nhiên trong thời gian ngắn như vậy đã ăn hết một chén cơm, trên khuôn mặt nhỏ còn dính mấy hạt cơm……
“Tiểu Nịnh, em còn muốn……”
“Không thể ăn nữa.” Hạ Tiểu Nịnh đứng dậy rót cho cô bé một tách trà hương trái cây, “Uống nước a.”
“Được nha.”
Phong Mạn Mạn cười tủm tỉm, tựa hồ bất kể Hạ Tiểu Nịnh nói cái gì, cô bé đều không phản đối.
Chờ cô bé uống nước xong rồi, Hạ Tiểu Nịnh mới một lần nữa thu dọn xong chén đũa, rửa sạch sẽ rồi từ trong phòng bếp đi ra.
Tiểu gia hỏa còn ngồi ở trên ghế ăn, đầu nhỏ gật từng chút một, tựa hồ muốn ngủ.
Cô nhanh chóng qua đi đem cô bé bế lên, đưa cho quản gia đang chờ ở bên cạnh xe ngoài cửa.
“Tiểu Nịnh, cảm ơn cô.” Quản gia nhu hòa mà đỡ lấy Phong Mạn Mạn, xoay người đi đến một bên cửa khác của xe, đem cô bé thả đặt vào trong.
Hạ Tiểu Nịnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, ý định trở lại trong quán ăn.
Cửa kính bên khác của xe bỗng nhiên hạ xuống một nửa, nhìn thoáng qua khuôn mặt Phong Thanh Ngạn càng hiện lên vẻ thâm thúy tinh xảo.
“Hạ tiểu thư, cô ra giá đi.”
Thanh âm u lãnh cùng với tầm mắt hờ hững của anh, đồng loạt hướng về phía cô.