Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 234: Cho nên cậu còn không mau đi?!



Hạ Tiểu Nịnh trợn tròn mắt, sắc mặt trở nên có chút trắng bệch, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi, cả người có chút phát run.

Cô cố gắng hết sức để nhớ lại mấy thứ này rốt cuộc là rớt khi nào, chính là bất kể nghĩ như thế nào cũng không thể nhớ lại một chút.

Chi phiếu một ngàn vạn, phòng cưới anh trai……Nếu như cái này bị mất, cô ăn nói với ba mẹ như thế nào được?

“Tiểu thư? Làm ơn thanh toán.” Nhân viên cửa hàng lễ phép mà thúc giục, “Phía sau còn có rất nhiều người đang xếp hàng.”

“…… À, được!” Hạ Tiểu Nịnh không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa tấm thẻ đen kia ra ngoài.

Chờ mua xong đồ ra khỏi cửa hàng kia, cô nhanh chóng chạy ra ngoài cửa muốn tìm điện thoại báo cảnh sát, nhất thời cũng không chú ý tới Kỳ Tư Diệu vẫn luôn theo sau lưng mình.

Anh vừa đi vừa tiếp video, “Anh, cô ấy vừa rồi quẹt thẻ đen của anh mua đồ vật, bây giờ vội vã đi ra ngoài, hình như là muốn báo cảnh sát.”

“Trước khi cô ấy báo cảnh sát, đem những thứ kia lặng lẽ trả lại cho cô ấy.”

Phong Thanh Ngạn giọng điệu nhẹ nhàng, nghe có vài phần sung sướng.

Cho cô thẻ chính là để cô quẹt, tuy rằng không phải tiêu tiền thu thập Bạch Nhu Gia để làm cô vui vẻ, nhưng anh không thích người phụ nữ của mình cầm chặt thẻ anh lại không tiêu tiền của anh.

“…… Anh, em không phải đặc công, em là em của anh đó —”

“Cho nên cậu còn không mau đi?”

“……”

Kỳ Tư Diệu khẽ cắn môi, cánh tay cầm điện thoại rũ xuống, video như cũ vẫn còn mở ra.

Anh yên lặng mà đuổi theo hướng Hạ Tiểu Nịnh đi, trong lòng có một người nhỏ bé thống khổ quỳ xuống đất, hai tay gắt gao chỉ lên trời xanh: Hai người cái người nói chuyện yêu đương vì cái gì nhất định phải kéo tôi xuống nước?!

Hạ Tiểu Nịnh đi đến ngoài cửa, vừa muốn mở miệng tìm người qua đường mượn điện thoại báo cảnh sát, bả vai đã bị người phía sau nhẹ nhàng vỗ.

Cô quay đầu lại, liền thấy được Kỳ Tư Diệu cặp mắt đào hoa cười đến như có gió xuân kia, “Xin chào, xin hỏi đây là đồ cô làm rớt sao?”

Duỗi tay, đem chi phiếu cùng ví tiền, còn có điện thoại của cô đưa tới.

Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, “Anh phát hiện ở đâu vậy?”

“Vừa rồi ở trên hành lang của trung tâm mua sắm nhặt được, gọi cô cô không đáp lại, theo cô một đường lại mất đấu cô, cũng chỉ có thể ở cửa ra vào này ôm cây đợi thỏ.” Kỳ Tư Diệu lộ ra nụ cười hoàn mỹ, chiêu bài tươi cười, đem lời nói dối nói được cẩn thận.

Với tư cách một kẻ có tiền lợi nhận liền nhận những vụ kiện tụng với danh đại luật sư, trình độ không biết xấu hổ của anh ở đế đô có thể nói là đệ nhất.

“À……” Hạ Tiểu Nịnh không chút nào nghi ngờ trong đó có lừa lọc, sau khi cầm những thứ đó về phát hiện giống nhau không thiếu, “Cảm ơn nha!”

“Không cần khách khí.”

Rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ, Kỳ Tư Diệu nhanh chóng quay người đi về hướng vào trong trung tâm mua sắm, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Đúng rồi, anh tên là gì? Nếu không, ta mời anh uống ly trà sữa được không?” Hạ Tiểu Nịnh ở phía sau lớn tiếng hỏi.

Dù sao giá tiền đồ vật lớn như vậy, đối phương có thể làm được không lấy của rơi luôn đã làm cho người ta vô cùng cảm động.

Kỳ Tư Diệu quay đầu lại, lần thứ hai hơi hơi mỉm cười với cô: “…… Xin gọi tôi là Lôi Phong……”

Hạ Tiểu Nịnh: “……”

Anh nhanh chóng rời đi, ẩn sâu công cùng danh.

Đến bên trong trung tâm mua sắm rồi, sau khi xác định đã rời khỏi phạm vi tầm mắt Hạ Tiểu Nịnh, Kỳ Tư Diệu mới nhanh chóng giơ điện thoại lên, đối với Phong Thanh Ngạn trong video cười chân chó, “Thế nào hả anh? Nhiệm vụ em hoàn thành đến không tệ đi?”

Cầu khen ngợi, cầu tán dương, cầu ban thưởng, cầu vuốt ve, cầu ôm một cái……

Phong Thanh Ngạn giọng nói nặng nề vừa lãnh vừa hàn từ đối diện truyền đến: “Ai cho phép cậu vừa rồi cười với cô ấy?”

Kỳ Tư Diệu: “……!”

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.