Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 239: Cô gái tốt của anh



“Nghe chứ!” Diệp Anh hứng thú một chút, không chút do dự buột miệng thốt ra.

Sau đó…… Cô liền lập tức nhận được ánh mắt chết chóc đến từ Mộ Đình Tiêu.

Chép miệng, cô là thật sự rất muốn nghe! Tuy rằng mình cùng Mộ Đình Tiêu là giả, nhưng mà Hạ Tiểu Nịnh cùng Phong Thanh Ngạn là thật sự!

Tâm hồn bát quái đang hừng hực thiêu đốt!

Hạ Tiểu Nịnh thì là khóc không ra nước mắt ——cái gì gọi là heo với khuê mật giống nhau? Là đây a!

Cô mới không tin Phong Thanh Ngạn có thể đối với mình có bao nhiêu hiểu biết đâu! Trong chốc lát nói ra, xác định chắc chắn là lộ tẩy!

Nhanh chóng ở dưới bàn dùng tay phải lôi kéo tay áo của anh, ý bảo anh đổi lại đề tài.

Nhưng tay vừa mới khẽ động, đã bị anh dùng tay trái trở tay bọc lấy, nắm thành quyền đầy, cho dù cô rút như thế nào cũng không thể rút về, cuối cùng sợ động tác quá lớn lòi đuôi ra, Hạ Tiểu Nịnh chỉ có thể bất động.

Liền như vậy tùy ý bàn tay anh bao bọc, quấn lấy tay nhỏ của mình, cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay khô ráo mà nóng rực……

“Đầu tiên, cô ấy biết nấu ăn, nhưng mà lại bị dị ứng đậu phộng.” Chỉ thấy Phong Thanh Ngạn môi mỏng khẽ mở, thanh âm đáng chết lại rất dễ nghe.

“Cái này tôi cũng biết, không có gì hiếm lạ.” Diệp Anh nói.

“Ừ,” Phong Thanh Ngạn cho cô một cái ánh mắt khẳng định, sau đó tiếp tục nói, “Thời tiết cô ấy thích nhất là ngày tuyết rơi, chuyện thích làm nhất là ở phòng bếp nhỏ của mình nhìn thấy sau khi người khác đến ăn đồ ăn cô ấy làm lộ ra biểu tình hài lòng, sợ nhất chính là buổi tối khi đi ngủ một chiếc đèn cũng không mở, màu sắc thích nhất là màu vàng cam với màu đỏ, giày thích mang nhất là đôi giày nhỏ màu trắng……”

“……” Diệp Anh trợn mắt há hốc mồm, phương diện này có chút liền cô cũng không biết.

Hạ Tiểu Nịnh cũng nghe đến sửng sốt, trong lòng không hiểu sao mà một dòng nước ấm chảy mạnh qua.

Nhiều chuyện cô chưa bao giờ nói qua, anh làm sao mà biết được?

Chẳng lẽ là…… Vì hợp tác lâu dài vững chắc, cho nên cố tình đi điều tra?

Về điểm này, trong lòng cô dòng nước ấm bỗng nhiên liền bình tĩnh.

Nhưng Phong Thanh Ngạn còn chưa nói xong: “Cô ấy chính trực thiện lương, cũng có chút giảo hoạt nhỏ, cũng không bao giờ chủ động tính kế người khác. Thỉnh thoảng đáng yêu đôi khi bối rối, đối với chuyện mình nhận định lại rất kiên trì, cũng sẽ không bỏ qua những người thực sự đắc tội qua người của cô ấy. Nhưng cũng chỉ để ý đến người trong lòng cô ấy cho rằng họ xứng đáng. Cô ấy là cô gái hào phóng, yêu ghét rõ ràng……”

“……”

Không được không được! Trái tim giống như là bị dây điện cao thế đánh trúng, toàn thân đều tê tê dại dại ấm áp dào dạt chính là chuyện gì xảy ra?

Hạ Tiểu Nịnh ngơ ngác mà nhìn anh.

Nhìn mặt mày mê người của anh, nghe giọng nói động lòng người của anh, ánh mắt của cô một chút mà mê ly lên, trong lòng tựa như là bị đút một cái túi chườm nóng, vừa đầy vừa ấm vừa nhộn nhạo……

“Đương nhiên nếu bỏ những cái này thỉnh thoảng sẽ có bộ dáng ngốc nghếch, vậy càng ưu tú……”

Giọng điệu tựa nỉ non lại tựa như đang trong mơ, thậm chí cuối cùng, còn duỗi tay lai xoa xoa đầu nhỏ của cô.

Hạ Tiểu Nịnh trong đầu đinh một tiếng, như là có thứ gì rơi vào trong tay giặc bỗng nhiên thanh tỉnh lại.

Cô nhanh chóng đứng dậy tránh đi tay của anh, ôm đầu chạy thục mạng mà tông cửa xông ra, “Em…… Em đi rửa tay lại tới ăn cơm!”

Trời ạ! Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!

Chính mình cùng anh chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi! Cô thiếu chút nữa liền quên mất anh chỉ là đang bồi mình diễn kịch!

Cái này cũng không thể trách cô được, ai bảo Phong Thanh Ngạn bỗng nhiên nói nhiều lời dễ nghe như vậy, hại cô liền đi đường đều có chút lơ mơ.

Trên đời này bất luận một người phụ nữ nào, đều hẳn là ngăn cản không được lời như vậy.

Dù biết rõ những thứ này đều là lời nói của anh tình cảnh này không thể là thật, nhưng vừa rồi vẫn là có một khoảnh khắc, cô rất không tiền đồ mà bị cảm động……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.