Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 249: Cõng em



Hạ Tiểu Nịnh với Phong Mạn Mạn cùng nhau một lần nữa trở lại bên cạnh sân thể dục, mới biết được cái nội dung thi đấu này có bao nhiêu…… Làm cho người ta muốn khóc ——

Người phụ trách giơ loa lên nhiệt tình mà hô to: “Mời mẹ lên trên lưng các ba ba, lần nữa trở lại phía khung bóng của chúng ta bên kia, đem toàn bộ bong bóng thu hồi lại, nhóm nào có động tác nhanh nhất nhóm đó chiến thắng!”

“……” Cô có thể không tham gia hay không?

Nhưng cái ý nghĩ này chỉ là vừa mới nảy sinh, liền thấy Phong Thanh Ngạn trước mắt kia, xưa nay đều tinh xảo quý khí lại có thể quay lưng, đầu gối đã hơi hơi cong lên, “Đi đây đi.”

“……” Cái này làm cho cô như thế nào lên được chứ? Lấy thiếu gia làm trâu làm ngựa? Nếu như ngày nào đó sau thu anh tâm huyết dâng trào tới tính sổ lại với cô, vậy cô làm sao bây giờ?

Vẫn là chừa lại một đường sống cho mình đi!

Hạ Tiểu Nịnh quyết đoán lắc đầu, “Không cần, nếu không, cái này chúng ta liền không tham gia?”

“Như vậy sao được?” Phong Mạn Mạn cùng Phong Tu Viễn lập tức không làm.

“Đi lên.” Phong Thanh Ngạn nhắc lại một lần.

“Vẫn là thôi đi,” Hạ Tiểu Nịnh cười gượng, “Em sợ em quá nặng, đè anh.”

“100 cân đều không có, như thế nào đè anh?” Phong Thanh Ngạn quay đầu lạnh sâu kín mà nhìn cô một cái, “Em vừa sẽ không đè anh, cũng sẽ không cộm đến anh, yên tâm đi.”

Cộm? Hạ Tiểu Nịnh nghĩ đến hai người nếu như kề sát bên nhau, cô như thế nào mới có thể cộm đến anh, mặt lập tức so với hồi nãy còn nóng hơn, đang chuẩn bị tiếp tục qua loa lấy lệ, Phong Thanh Ngạn đã lùi về sau, đôi tay chế trụ đầu gối cô, nhẹ nhàng kéo cô đến trên lưng của mình.

Cô còn không có thích ứng, anh đã đứng lên, “Còn có thể, không tính bằng phẳng lắm.”

“Anh, anh câm miệng!” Cô tức giận đưa tay che miệng của anh lại.

Phong Thanh Ngạn không chút giãy giụa nào, chỉ dùng hai tay cố định cô đến chặt chẽ, ngăn cô lại trượt xuống dưới, cũng ngăn cô ngã xuống bị thương.

Dáng vẻ này của hai người rơi vào trong mắt người khác giống như là đang liếc mắt đưa tình.

Kha Linh Lung cũng tự nhiên thấy được một màn này, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.

Chờ xem, Hạ Tiểu Nịnh, cô đắc ý không được bao lâu đâu!

……

Theo cánh tay trọng tài vung lên, tất cả các ông bố xuất phát.

Trong bọn họ có người bởi vì làm việc lâu dài thiếu thể lực, cũng có người bởi vì ham hưởng lạc thiếu rèn luyện, cho nên rất nhanh những người này liền ngã xuống.

Dần dần mà, Phong Thanh Ngạn bằng vào bước chạy vững vàng cùng tốc độ tuyệt vời, trổ hết tài năng, trở thành người thứ nhất.

Anh cõng Hạ Tiểu Nịnh cũng không hề có áp lực, mặt không đỏ hơi thở không gấp mà liền nhặt về một quả lại một quả bóng.

Hạ Tiểu Nịnh ghé vào trên lưng anh, bởi vì thi đấu, một cử động cô cũng không dám.

Cố gắng mà, bỏ qua nhịp tim đập trầm ổn kia của anh.

Cố gắng mà, không thèm nghĩ đến nhiệt độ cơ thể đang cháy của anh.

Cố gắng mà, quên đi mất cái cánh tay hữu lực kia của anh……

Mắt thấy vẫn còn có quả bóng cuối cùng để lấy trở về vạch đích, bọn họ cũng sắp không cần lo lắng mà thắng được trong trò chơi này, sau lưng cô lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng xoẹt ——

Thực rất nhỏ, lại bị Hạ Tiểu Nịnh nghe thấy được.

Cô biết đó là cái gì! Bởi vì ánh mặt trời đã trực tiếp chiếu xạ đến da thịt phần lưng cô!

“Phong Thanh Ngạn!”

Hoảng loạn, cô ngay cả thiếu gia đều quên phải gọi!

Gần như cùng lúc đó, Phong Thanh Ngạn không chút do dự liền thả cô xuống.

“Em, váy sau lưng em nứt ra rồi ——” Cô không biết tại sao lại như vậy, giờ phút này đã nhanh khóc. Nghĩ đến hẳn là ở trong toilet bị thứ gì móc vào lúc chính mình không chú ý rồi, thật là mất mặt ném đi được rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.