Cửa thang máy mở ra, Phong Thanh Ngạn chân luôn nện bước thon dài lần này lại có thể chậm cô ta nửa nhịp.
Nhưng mà Bạch Nhu Gia cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là đứng ở ngoài cửa kiên nhẫn mà chờ anh.
Nhưng Phong Thanh Ngạn còn chưa có đi ra, cô ta liền cảm giác được một trọng lượng đột nhiên xuất hiện phía sau cổ, ngay sau đó, trước mắt biến thành màu đen, mềm nhũn mà ngã xuống, cái gì cũng không biết.
Kỳ Tư Diệu thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân đá đá người phụ nữ vừa bị mình đánh ngất xỉu, “Anh, Hạ Tiểu Nịnh ở phòng 8009. Người phụ nữ này nên xử lý như thế nào?”
Phong Thanh Ngạn xoa huyệt Thái Dương, tới liếc mắt nhìn Bạch Nhu Gia trên mặt đất một cái cũng không đếm xỉa tới, “Cô ta nếu muốn một đêm xuân, vậy tự nhiên là phải thành toàn cho cô ta. Cậu xem rồi sắp xếp đi.”
“…… Như vậy có phải có chút quá độc ác rồi hay không?”
“Đối với người như vậy không tàn nhẫn, chẳng lẽ cậu muốn cho cô ta lần sau đối với ngươi nhân từ chút?” Phong Thanh Ngạn bình tĩnh mà nhìn cậu, giọng nói lại lạnh đến nỗi trong xương cốt người ta đều có chút lạnh lẽo.
“…… Được!”
Kỳ Tư Diệu cảm thấy trên thế giới này ngoại trừ người trong nhà, ở ngoài sợ chỉ có Hạ Tiểu Nịnh đối với Phong Thanh Ngạn mà nói là phụ nữ mà thôi.
Những thứ khác, hết thảy chỉ phân hai loại: Hữu dụng, với phiền toái.
Phiền toái, một mực không để lại, tất cả đều xử lý sạch, có cái gì không được?
“Vậy đêm nay anh muốn cùng Hạ Tiểu Nịnh…… Anh rốt cuộc…… Còn được không?” Kỳ Tư Diệu ánh mắt nhịn không được mà ngắm phía dưới dây lưng của anh.
“Lại nhìn loạn, tôi liền đi nói cho ba của cậu, nói cậu yêu Bạch Nhu Gia, muốn cưới cô ta. Cậu biết ông ấy đối với lời tôi nói trước nay đều là tin tưởng không nghi ngờ.”
Kỳ Tư Diệu lập tức bật khóc: “Em sai rồi……”
Giữ lại Kỳ Tư Diệu xử lý hiện trường, Phong Thanh Ngạn lập tức mà đi về phía phòng 8009, thanh âm lớn dội lại trên vách tường, bước chân cũng là nhìn không ra nửa phần hỗn loạn, chỉ là cảm giác vừa mới say kia đã bắt đầu dần dần chiếm thế trên, những vật khác có trong hỗn hợp rượu, bắt đầu khảo nghiệm anh đêm nay vốn là chuẩn bị tạm thời vứt sang một bên lực ý chí……
……
Đầu rất nặng, rất chóng mặt.
Phảng phất có người đang ở trong đầu châm lửa một chút lại một chút, cái loại nhiệt độ lửa này đốt nóng đến Hạ Tiểu Nịnh không được sống yên ổn, ngay cả lúc này ngủ ở trên giường lớn mềm mại rộng lớn như vậy, cô cũng cảm thấy rất khó chịu……
Cô mơ mơ màng màng mà mở to mắt, chỉ có thể nhìn đến màn tấm màn che cùng đèn thủy tinh trên đỉnh đầu.
Đây là…… trên tầng khách sạn hội sở kia sao?
Là ai dẫn cô tới đây? Trong phòng giờ phút này còn có ai?
Cô chống mạnh tay ngồi dậy, bất chấp một đợt lại một đợt bóng tối trước mắt, muốn đi giày rời khỏi nơi này, nhưng thân thể căn bản không có bất luận sức lực gì, như là bị người ném vào sa mạc, đi bộ mấy ngày mấy đêm rồi dường như như vậy thoát lực, mà bên trong thân thể, lại như là có một nồi nham thạch nóng chảy đang sôi trào…
Thật vất vả mới đem giày miễn cưỡng đi vào, cô nghiêng ngả lảo đảo mà đi tới cạnh cửa, muốn nói một câu, nhưng trong cổ họng như là có đám cháy.
Nhưng, trong phòng tựa hồ cũng không có người nào khác.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lao lực sức lực mà kéo ra then cửa, muốn bước ra ngoài nhưng vừa vặn liền đụng phải một lồng ngực mềm mại mà nóng rực……
Ngẩng đầu, liền thấy được khuôn mặt anh tuấn kia, là Phong Thanh Ngạn!
Anh giờ phút này sắc mặt cũng so với cô không khá hơn chút nào, hơi thở hơi dồn dập, ngực phập phồng đến có chút lợi hại, chỗ cổ lan khắp một mảnh đỏ ửng……
Trong đầu có cái âm thanh nhắc nhở Hạ Tiểu Nịnh đẩy anh ra, nhưng trong lòng lửa lại như là ở trong tay thôi, làm cho cô không ngừng thâm nhập mà muốn tới gần cái ngực kia.
Hơi chóng mặt, tay cô đã bắt đầu mất kiểm soát mà chui vào trong áo sơ mi của anh.
Lòng bàn tay, áp vào những đường cong cơ bắp mượt mà hữu lực, phát hiện giờ phút này anh cũng giống như mình, cả người nóng bỏng như lửa……
Hơi thở cô càng ngày càng trầm, lại bởi vì xúc giác này thoáng cái đã giảm bớt được nửa giây.
Trong thân thể nham thạch nóng chảy như cũ đang tán loạn, đi đến nơi nào lửa vô cùng nóng bỏng, làm cho cô muốn nhiều hơn thế……
……
- ------
Tớ mỏi mắt quá. Không chịu được nữa rồi. Thôi dịch rồi sáng đăng bù lại chương còn thiếu hôm nay nha. 1h50 rồi các cậu ạ.
Câu trả lời chương trước đã rõ. Vậy hỏi: nam chính có ăn được nữ chính hông dợ?