"..." Tiểu gia hỏa lập tức đứng thẳng sống lưng. Đôi mắt to dường như lóe lên cảm giác hối hận, nhưng rất nhanh chóng biến mất. Giọng cậu vẫn bướng bỉnh. "Daddy tới hay không, tôi đều không trở về nhà!"
Hạ Tiểu Nịnh nghe được mà mơ hồ. Chuyện gì đã xảy ra? Cậu bé này thực sự với họ?
"Tiểu thiếu gia", người đàn ông tận tình khuyên giải. "Trong bữa tiệc tối hôm nay, việc thiếu gia cưới vợ chỉ là trưởng bối trong nhà thuận miệng nhắc tới, nhưng cậu rời nhà trốn đi, là cậu không đúng rồi!".
"Thuận miệng nhắc tới cũng không thể! Tôi và em gái tôi là của mommy! Không cần nữ nhân khác tới tu hú chiếm tổ!".
"... nhưng mommy của cậu ở đâu? Tên của cô ấy là gì? Tại sao mấy năm này không xuất hiện? Ngay cả thiếu gia cũng không thể tìm thấy cô ấy? "
Lời này có hơi tàn nhẫn, nhưng để ngăn tiểu thiếu gia rời nhà trốn đi một lần nữa, thủ lĩnh nhóm bảo tiêu chỉ có thể nói vậy.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, cậu liền lập tức cúi đầu xuống, mắt hơi nheo lại, đôi mắt mờ nhạt hiện lên một chút đỏ.
Hạ Tiểu Nịnh ở bên cạnh quan sát lắng nghe, lại nghĩ tới bọn họ mở miệng xưng hô một tiếng nào là thiếu gia, tiểu thiếu gia, cô liền thông não, thì ra là tiết mục người mẹ kế hào môn muốn vào cửa, đứa trẻ vô tội lang thang chân trời xa xăm.
Thật đáng thương cho bé con!
Trong lòng cô dâng lên một tia thương xót, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu bé.
Cách đó không xa, hai ánh đèn xe chiếu vào, mọi người đều vô thức khẽ híp mắt.
Động cơ của chiếc xe đã nhanh chóng đến gần, và cuối cùng chiếc xe Rolls-Royce màu đen đậu ở đồn cảnh sát.
Trong sở không biết tin tức từ đâu ra, mười giây sau toàn bộ chạy ùa ra.
Phân cục cục trưởng thần sắc căng thẳng, dẫn theo toàn bộ người đồng loạt đứng ở hai bên.
Các vệ sĩ cũng nhanh chóng đi ra,thủ lĩnh đội bảo tiêu khom lưng kính cẩn mở cửa xe.
Chiếc quần tây đen khéo léo quấn lấy đôi chân dài thẳng tắp, bước trên mặt đất với đôi giày da đanh mềm màu đen, ngay lập tức, thân hình cao ngất đứng dậy bước ra cánh cửa xe.
"Phong thiếu!"
Giọng nói chỉnh tề vang lên trong đêm, ngắn gọn lưu loát, không có nửa điểm dư âm.
Đôi mắt của Hạ Tiểu Nịnh thích ứng tới đây, mới ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông bước xuống xe thân hình cao ngất, một thân đồ thủ công màu đen rất kiêu ngạo ngang tàng, ước chừng cao hơn một mét tám mươi lăm.
Ở đám đông người vây quanh, anh bước chầm chậm về phía cửa. Khuôn mặt cương nghị tuấn mỹ, trên mặt không nửa điểm biểu tình.
Anh bước lên từng bước một lên bậc thang.
Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy rằng cậu bé bên cạnh mình tựa hồ bất an, vặn vẹo thân thể một cách khó chịu, bĩu môi và nhìn chằm chằm vào người đến.
"Đây có phải là người thân của em?"
Nhớ tới vừa rồi những người đó gọi người đó là Phong thiếu, cô mới hậu tri hậu giác nhận ra rằng cậu bé này thì ra là họ Phong.
Khí thế kia cũng quá này quá dọa người rồi, đổi lại là cô, chỉ sợ không muốn sống cùng một chỗ với người này mỗi ngày. Trên người anh khiến người khác cảm thấy áp bách khó thở...
Phong Tu Viễn không trả lời câu hỏi của cô, mà nhìn càng ngày càng gần hơn Phong Thanh Ngạn.
Anh đứng trước mặt bọn họ.
Đám mây đen âm u bao trùm, cuối cùng, cậu bé vẫn không ngẩng đầu, "Daddy ~~~"
"..." Người này có thực sự là cha cậu bé không?
Hạ Tiểu Nịnh quay đầu đi và lặng lẽ quay đi bằng một đôi mắt bày tỏ sự xem thường sâu sắc của cô đối với người cha này, người chỉ muốn phụ nữ bước vào cửa bất chấp cảm xúc của con cái a, thật đáng phỉ nhổ.
Phong Thanh Ngạn cúi xuống, một tay ôm cậu lên.
Hơi thở phả vào một bên của Hạ Tiểu Nịnh, hơi thở lạnh lẽo mang theo các phân tử hormone mạnh, nhàn nhạt mùi mộc chất...
Cô đặc biệt nhạy cảm với mùi, không thể chịu được, vô thức mở miệng -
"Hắt xìㅡ "
Một cái hắt hơi liền được tới mà không có báo hiệu.
Tốc độ của những chấm nhỏ li ti nước bọt phun ra không thể kiểm soát, liền như hoa bay trong gió... văng tung tóe lên trên khuôn mặt hoàn hảo của Phong Thanh Ngạn.