Khoảng chừng có năm cara kim cương màu hồng, lại là treo ở bên ngoài bộ đồng phục đầu bếp màu trắng của Hạ Tiểu Nịnh, cho nên muốn cho người khác không chú ý đến cũng rất khó.
Vừa thấy đã biết rõ sợi dây chuyền này tuyệt đối là vừa rồi mới đến, hơn nữa, vốn nó cũng không thuộc về cô.
Phong Thanh Ngạn ánh mắt có chút hơi trầm trầm.
Người phụ nữ này, quả nhiên kìm nén không được, bắt đầu lộ ra bản chất tham lam của cô ta rồi……
“Thanh Ngạn ca ca!” Lâm Vân Vân đứng lên, ân cần lại ôn nhu: “Anh xã giao về rồi! Anh có muốn uống nước không, để em đi lấy?”
“Không cần.” Phong Thanh Ngạn mặt không biểu cảm mà ngồi xuống, đáy mắt có một tia lạnh lùng xẹt qua.
Lâm Vân Vân chỉ có thể ngượng ngùng nhiên mà ngồi xuống.
Hạ Tiểu Nịnh có mắt nhìn rất tốt, đứng dậy, kiên quyết không làm bóng đèn.
“Ngồi xuống.”
Phong Thanh Ngạn giọng lạnh lùng mà thốt ra hai chữ.
Lâm Vân Vân mặt đầy kinh ngạc, cô rõ ràng là đang ngồi nha? Chẳng lẽ muốn cô ngồi trên sàn nhà?
Hạ Tiểu Nịnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, “Tôi đi nghỉ ngơi trước……”
“Ngồi.”
Hai chữ biến thành một chữ, giọng điệu bình thản như không, chợt làm người ta cảm thấy áp bách.
Hạ Tiểu Nịnh rốt cuộc xác định, anh là đang ra lệnh cho mình.
Đưa tay ra đỡ dậy Lâm Vân Vân đã sắp ngồi lên trên sàn nhà, Hạ Tiểu Nịnh một lần nữa ngồi trở lại trên ghế sô pha, “Thiếu gia, anh muốn ăn gì sao? Tôi giúp anh đi gọi quản gia xuống.”
“Nghe nói đêm nay Mạn Mạn rất vui vẻ?” Phong Thanh Ngạn chân dài chéo lên, không để ý đến vấn đề của cô.
Anh ở trên xe liền nhận được điện thoại quản gia gọi tới báo cáo.
Nói tiểu nha đầu hôm nay sau khi thi xong, sau đó về đến nhà đều thật là vui vẻ, một chút cũng không có khóc nhè.
Không giống chút nào so với trước, sau khi thi xong liền khóc.
Hạ Tiểu Nịnh cho rằng anh chẳng qua là quan tâm tình hình của con gái mình, liền gật gật đầu, “Rất vui vẻ, ăn hết một chén cơm lớn, buổi tối ngoan ngoãn tắm rửa, nghe kể xong chuyện cổ tích, rồi chơi trên giường một lát, liền ngủ thiếp đi rồi.”
Cô thật ra là đang báo cáo thật cẩn thận.
Phong Thanh Ngạn con mắt màu đen nhẹ nâng, vẫn luôn không có biểu lộ gì, “Cô nghĩ muốn được khen thưởng cái gì không?”
Khen thưởng?
Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt.
Những người có tiền, từng người một đều trực tiếp như vậy sao?
“Tôi chỉ là bởi vì thích Mạn Mạn, cho nên……”
“Muốn cái gì thì liền nói ra.” Phong Thanh Ngạn nặng nề cắt ngang lời cô nói.
Về phần những lời hư tình giả ý, không làm người ta tin tưởng, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm lại.
“……”
Đây là nói rõ không muốn cũng phải muốn?
“Có phải thật sự muốn thưởng cho tôi không?” Hạ Tiểu Nịnh cũng ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên nhìn về phía anh.
“Ừ. Cô xứng đáng được đến khen thưởng, nhưng mà, không nên muốn cái cô không nên.”
Phong Thanh Ngạn trong giọng nói mang theo một tia nghiêm túc cảnh cáo.
Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt không hiểu, cô ngoại trừ nghĩ tới mình có thể ra ngoài kiếm tiền làm thêm, không còn có nghĩ tới những thứ khác.
Chẳng lẽ người đàn ông này lại hiểu sai?
Đột nhiên, cô cảm thấy hơi mệt mỏi……
“Có phải khen thưởng cái gì đều có thể hay không?”
“Đương nhiên.” Phong Thanh Ngạn không chút do dự gật đầu.
Với anh tới nói, dùng tiền hoặc là dùng quyền năng đủ giải quyết, cũng sẽ không phải là việc gì khó.
Cho nên anh vẫn là rất có tự tin có thể thỏa mãn hết thảy yêu cầu của cô.
Nói xong, anh còn ưu nhã lông mày nhích lại gần, ngồi chờ con hồ ly nhỏ giảo hoạt trước mắt này rao giá trên trời, lộ ra đuôi cáo của cô……
Lâm Vân Vân ở bên cạnh cũng nghe đến hứng thú bừng bừng, “Tiểu Nịnh, cô không cần khách khí! Thanh Ngạn ca ca có hơn hai nghìn ức đấy!”
(*) ức: đơn vị tiền tệ Trung Quốc, các bạn có thể tra google để tìm hiểu.
Hơn nữa này còn chỉ là suy đoán phỏng chừng, Phong Thị dưới tay anh dẫn dắt phát triển không ngừng, giá trị thị trường dẫn đầu cả nước!
Hạ Tiểu Nịnh cũng không muốn cùng anh khách khí, nhưng trước mắt thứ cô muốn nhất hiển nhiên không phải tiền, “Thiếu gia, xin anh chấp thuận cho tôi từ chức!”
- ------------------
Sâu: theo mọi người nghĩ Phong Thanh Ngạn có chấp thuận yêu cầu của Hạ Tiểu Nịnh không?
để lại cmt cho biết cảm xúc, like thể hiện yêu thích, vote làm động lực để sâu cày truyện tiếp nghen các bảo búi