“Ở, ở dưới mái hiên!” Hạ Tiểu Nịnh ổn định hô hấp của mình một chút, “Bữa tối đã chuẩn bị xong. Thiếu gia mời anh qua đó dùng cơm!”
Cái này, đến phiên Phong Thanh Ngạn ngoài ý muốn.
Còn tưởng rằng cô lại muốn thoái thác tìm người hầu khác tới làm, không nghĩ tới cư nhiên ngoan ngoãn như vậy nói là đã làm xong.
Con mắt màu đen có chút mà híp híp, “Cô không phải là kêu tôi đến dưới mái hiên uống gió Tây Bắc chứ?”
“…… Tôi làm sao dám a!”
Tuy rằng cô thật sự rất muốn làm như vậy!
“Tin chắc là cô cũng không dám.”
Phong Thanh Ngạn hừ lạnh, tháo bao tay trượt tuyết xuống đưa cho quản gia ở bên cạnh, đến toilet rửa sạch tay, đi về hướng mái hiên.
Hạ Tiểu Nịnh lặng lẽ ở phía sau xoa xoa mồ hôi rịn trên trán.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh ùa đến.
Phong Thanh Ngạn chẳng biết lúc nào quay đầu lại, “Cô đi cùng tôi.”
“A?” Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, “Tôi không đi…… không được sao?”
Nói xong, cô cảm giác tầm mắt người kia dừng ở trên người mình trở nên càng trầm lạnh hơn……
“…… Tôi, tôi đi.”
Cô căng da đầu theo qua, đứng ở phía sau anh, cách nửa mét là khoảng cách an toàn mà cô nghĩ.
Phong Thanh Ngạn thu hồi ánh mắt, mở cánh cửa đi đến mái hiên nhà.
Mặc dù là trời đông giá rét, nhưng dưới mái hiên ở đây có phòng ấm thủy tinh, chính là vì để tiện cho chủ nhà có thể ngồi ở bên trong ngắm cảnh ban đêm.
Nhưng hôm nay thủy tinh trong phòng rõ ràng không có mở đèn, chỉ còn lại ánh nến lay động, thế giới được bao quanh bởi ánh bạc.
Phong Thanh Ngạn sau khi đi vào mới phát hiện, thì ra Lâm Vân Vân cũng ngồi ở bên trong.
Cô ngồi ở sau tấm lụa mỏng màu trắng, chung quanh tựa hồ có bông tuyết rơi rơi, đối với anh khẽ mỉm cười, “Thanh Ngạn ca ca……”