Hạ Tiểu Nịnh nhìn về phía Phong Thanh Ngạn, phát hiện mặt mày anh nặng nề, rõ ràng là đang không vui.
Đại khái là bởi vì ngày mùa đông này mà anh còn phải lặn lội dưới tuyết đem Phong Mạn Mạn đưa tới nơi này, cho nên không vui a?
Cô vốn định nói đó không phải người mình thích.
Nhưng nghĩ lại, dứt khoát không giải thích.
Tùy anh, muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Lần này, thì anh ta sẽ không nghĩ là mình đang đùa với anh ta chứ?
Ai ngờ cô không nói lời nào, rơi vào trong mắt cha con hai người quả thực chẳng khác nào là cam chịu ( mặc định thừa nhận).
Phong Mạn Mạn ngược lại một chút cũng không mất mát, “Tiểu Nịnh chị có người chị thích. Tối hôm qua còn nói nhớ em, em rất cảm động!”
“……” Hạ Tiểu Nịnh nhéo nhéo khuôn mặt cô bé, rót một ly trà giúp tiêu hóa thức ăn đặt ở trên bàn trước mặt cô bé.
Phong Mạn Mạn nhìn về phía đối diện, phát hiện sắc mặt ba ba giống như đen kịt.
Cô bé lặng im, sau đó thực thân mật mà đem ly trà kia đẩy đến trước mặt Phong Thanh Ngạn, “Ba ba, Tiểu Nịnh nói không nhớ ba, ba đừng nản lòng. Uống ly trà a.”
“……”
Phong Thanh Ngạn nhìn chằm chằm vào ly trà giúp tiêu hóa mùi thơm lan tỏa bốn phía kia, cảm thấy mình căn bản tới đây dạ dày chưa ăn đến bất cứ thứ gì cả.
Anh cái gì đều còn chưa có ăn thì cần tiêu hóa cái gì?
Hết lần này đến lần khác kẻ đầu sỏ gây tội bây giờ còn ở quầy ăn vẻ mặt mãn nguyện tự đắc mà bưng ly trà uống đến vui vẻ.
Hạ Tiểu Nịnh này rốt cuộc còn có...một chút tính tự giác mình là đầu bếp của nhà người ta hay không?
Đem trà một lần nữa thả lại trong tay Mạn Mạn, anh đứng dậy, đi đến quầy ăn.
Hạ Tiểu Nịnh đang ở một bên uống trà vừa phân tâm, trong lòng tự hỏi kế tiếp muốn chuẩn bị menu gì, đỉnh đầu bỗng nhiên có một cái bóng bao trùm xuống.
Ngẩng đầu, liền thấy được khuôn mặt tuấn tú Phong Thanh Ngạn không có biểu tình gì, “Đi làm bữa sáng cho tôi.”
“Tôi……”
“ Cô lại muốn dùng cái cớ gì để không làm cho tôi ăn, tôi không ngại bây giờ liền tự thể nghiệm lại lần nữa hồi ức đêm qua cho cô nhớ, tôi là làm như thế giúp cô chứng minh trong sạch.”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh mặt liền đỏ, đỉnh đầu toạc ra một đám mây hình nấm nổ tung.
Cô nhanh chóng buông ly trà chạy hướng phòng bếp, “Không phải là bữa sáng thôi sao! Tôi lập tức làm!”
Người đàn ông này còn có thể có chút mặt mũi nữa hay không, rõ ràng là hắn cưỡng hôn người ta, hết lần này đến lượt khác còn nói được lẽ thẳng khí hùng như vậy!
Thật sự là cực kỳ khó chịu!
Cô buồn bực mà đến trong phòng bếp bật bếp, trước nấu lên một nồi nước.
Hơi nước nóng phả vào mặt, như là cảm giác cái hôn kia đã trở lại.
Làm cho gương mặt cô vốn là đỏ hồng, lại lần nữa nóng lên, như là tùy thời có thể tích ra như nước trái cây vậy……
Phong Thanh Ngạn đối với việc đầu hàng vô điều kiện của cô, kết quả này coi như vừa lòng, một lần nữa ngồi trở lại đối diện Phong Mạn Mạn, một bên giúp cô bé lau vết bột mì dính trên mặt, một bên chờ bữa sáng của mình.
Hạ Tiểu Nịnh chờ nước nấu sôi, mở nắp nồi một phen buông ra Q đạn thủ công bột, xoay người từ tủ lạnh lấy ra thịt gà đã xé thành nhỏ buông vào, phóng muối...
Mì sợi gà tơ rau tâm, lại phối hợp với canh hải sâm loãng cô chuẩn bị quanh năm, ngon vô cùng.
Hết thảy đều chuẩn bị tốt, cô ngước mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy Phong Thanh Ngạn cao lãnh như thường mà tựa lưng vào ghế ngồi bễ nghễ, hết thảy như vị quốc vương trẻ tuổi, tựa hồ cũng có chút hưởng thụ thành công vừa rồi đem cô một phen chụp chết.
“……”
Người đàn ông này!
Hạ Tiểu Nịnh cắn răng, trong lòng ngọn lửa nhỏ từ từ tán loạn.
Dựa vào cái gì anh hôn người lung tung, anh còn có lý?
Không được, thù này cô phải báo lại!
Bưng tô mì kia, cô chớp mắt, dừng ở một bên trên giá phòng bếp.
Phía trên kia có đặt một bình thủy tinh nhỏ.
Bên trong chứa gia vị bí chế Hạ Chí Dũng đưa cho cô, trong suốt không màu.
Nhìn không chút nào thu hút, nhưng vị giác hiệu quả…… Tuyệt đối bao quân vừa lòng a!
(*) bao quân: vua mặt đen, biết Bao Thanh Thiên đồng nghĩa biết Bao đại nhân, biết Bao đại nhân thì sẽ biết Bao quân.