Hạ Tiểu Nịnh bưng mặt, biết vâng lời mà đi ra ngoài, cầm tô mì đặt trước mặt Phong Thanh Ngạn.
Sau đó còn nghiêng người, nhanh nhẹn giúp anh rút đôi đũa lại đặt ở bên cạnh tay anh.
Làm xong những thứ này, cô mới khoanh tay mà đứng, ân cần mà nhìn anh.
Thậm chí còn đối anh khẽ cười cười.
Phong Thanh Ngạn liếc mắt nhìn tô mì kia một cái.
Súp được phủ mịn, mặt trên nổi lơ lửng rau quả tươi non, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
“Lạnh sẽ ăn không ngon ah, thiếu gia.”
“Vậy sao?” Phong Thanh Ngạn cầm lấy chiếc đũa, đưa tới trước mặt cô, “Xem ra cô đối tô mì chính mình làm này rất hài lòng, không bằng cô ăn trước đi.”
“……” Hạ Tiểu Nịnh cười cứng ở khóe miệng, “Tôi ăn xong bữa sáng rồi. Còn cùng Mạn Mạn ăn điểm tâm ngọt. Ăn không nổi.”
“Ah, vậy cũng được.”
Phong Thanh Ngạn đem chiếc đũa thả lại trên bàn, cũng không có ý định đưa lên tay lần nữa.
“…… Anh không phải đói bụng sao?”
“Bỗng nhiên không đói bụng.”
Hạ Tiểu Nịnh không có cam lòng, nhưng cũng chột dạ biết mình không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể đưa tay tới, định đem tô mì kia trở về.
“Tôi lấy nửa năm tiền lương của cô lệnh cho cô ăn hết tô mì này.”
Anh nói một câu bay bổng mà áp lại đây, Hạ Tiểu Nịnh lập tức đứng tại chỗ.
Đây là uy hiếp! Không ăn mì liền bị trừ tiền lương! Cô mới không tin Phong Thanh Ngạn đây là đang quan tâm mình.
Việc đã đến nước này, cô cũng đã rõ ràng, đây là bị anh nhìn thấu rồi.
Nhưng không có đạo lý a, gia vị cô thêm vào là không màu không vị, sau khi ăn mới có thể cảm giác được vị đau khổ đến suy sụp.
“Tôi thật sự không đói bụng……”
“Ăn đi.” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt mà đem chiếc đũa nhét vào tay cô.
“……”
Hạ Tiểu Nịnh nhanh khóc, nhìn tô mì kia, vẻ mặt giãy giụa cùng thống khổ, muốn hay không ôm một đùi lớn, cầu tha a? Có lẽ còn có một đường sống cơ……
Cửa bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, Phong Tu Viễn xoa đôi mắt chạy vào, “Con ở trên xe ngủ rồi cũng không có gọi con! Ba ba, ba thật quá đáng! Ồ, cái này thoạt nhìn thơm quá!”
Nói xong không chờ những người khác phản ứng lại, cậu đã bưng lên tô lên, ừng ực ừng ực mà uống hai phần nước mì.
“……” Phong Thanh Ngạn mặt đều đen.
Tuy rằng biết Hạ Tiểu Nịnh không đến mức hạ độc chỉnh chết mình, nhưng bây giờ Phong Tu Viễn uống, không biết sẽ có cái gì phản ứng bất lợi gì……
Quả nhiên, tiểu gia hỏa tay run lên, cầm chén nặng nề mà đặt lên bàn, “Thật cay!!! A ——”
Cay đến đổi sắc thái, so ớt Ấn Độ ma quỷ còn muốn đáng sợ hơn gấp trăm lần!!
Hạ Tiểu Nịnh cũng tuyệt đối không nghĩ tới cuối cùng sẽ là cậu bé trong lúc chạy vào đã vô tình thay mình giải vây, nhất thời cũng có chút ngây dại.
“Nước a!!!” Phong Tu Viễn phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhất thời xúc động thiếu chút nữa đem nước bể cá bên cạnh bưng lên uống.
Hạ Tiểu Nịnh như ở trong mơ mới tỉnh, nhanh chóng kéo cậu chạy vào trong phòng bếp.
Hạ Tiểu Nịnh lấy một khối đá trong tủ lạnh ra, sau đó mới miễn cưỡng làm Phong Tu Viễn trấn định một chút.
Tiểu gia hỏa vẻ mặt ai oán, hung hăng nhìn chằm chằm cô, “Tôi sẽ chết sao?”
“…… Sẽ không, chỉ là cay một chút mà thôi.”
“Tôi đây sẽ bị hủy dung sao?” Cậu đã cảm giác được trên mặt mình bắt đầu xuất hiện một loại cảm giác nóng như lửa.
Nhìn miệng cậu đã sưng lên như lạp xưởng, Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà dời đầu đi chỗ khác, “…… Sẽ không.”
Phong Tu Viễn lại từ biểu tình của cô nhìn ra manh mối, lập tức lấy di động ra muốn soi mặt mình xem thế nào.
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng từ trên giá bên cạnh lấy tới một cái khẩu trang ngày thường mình hay dùng nấu cơm mang lên cho cậu, “Đừng nhìn, nhìn em sẽ muốn khóc.”
Phong Tu Viễn: “……
Cậu hiện tại cũng rất muốn khóc!
Phong Thanh Ngạn vẫn luôn đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bọn họ xử lý đến không sai biệt lắm, mới dùng tầm mắt lãnh trầm quét về phía Hạ Tiểu Nịnh, “Cô, đi ra đây cho tôi.”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh chân mềm, ô ô ô làm sao bây giờ, thật sự rất muốn trốn……