Phong Thanh Ngạn đã 5 năm không có tổ chức yến tiệc sinh nhật, rốt cuộc bị người ta đưa tới một cặp song sinh anh thừa nhận đời này một lần như vậy đã là cực hạn.
Nhưng lúc trở lại trang viên bên bờ biển, trong phòng khách vẫn là chất đầy đủ loại lễ vật, quà cáp khác nhau.
Anh trầm ổn bế con gái đang ngủ ngon lành băng những đống quà xa xỉ chồng chất như núi kia.
Quản gia cung kính đi theo sát sau lưng bọn họ, dắt tay tiểu thiếu gia.
Lúc đến bậc cầu thang, Phong Thanh Ngạn dừng chân một chút, “Đem thứ kia, sáng mai đưa cho Hạ Tiểu Nịnh đi.”
Cô hôm nay xem như bị ốm một ngày, anh có qua có lại một chút cũng là có lẽ.
Huống chi thứ này còn có thể làm phương tiện cho cô về sau đi làm, để cho Mạn Mạn càng vui vẻ hơn.
Cũng coi như nhất cử lưỡng tiện (một công đôi việc).
“A?”
Quản gia sửng sốt một chút, sau đó nhìn theo tầm mắt thiếu gia nhà mình nhìn sang, liền thấy chìa khóa xe thể thao phiên bản giới hạn Maserati được bao quanh bởi một đống quà tặng trên bàn cà phê.
……
Hôm sau.
Hạ Tiểu Nịnh khi tỉnh lại, toàn thân mình như là bị ngâm ở trong nước, không có chút lực nào.
Cố Lâm Anh ngồi ở mép giường, đôi mắt khóc đến đỏ hoe đỏ bừng, bị kinh hãi không nhỏ, “Tiểu Nịnh, con cuối cùng cũng tỉnh……”
Bà tối hôm qua nghe được âm thanh âm liền từ phòng ngủ chạy ra, liền thấy Hạ Tiểu Nịnh ngã vào cửa phòng tắm bất tỉnh nhân sự.
Cố Lâm Anh sợ tới mức không nhẹ, thiếu chút nữa liền gọi điện thoại cho con trai lớn đang ở trong quân đội kêu trở về, may mắn là Hạ Chí Dũng tối hôm qua kịp thời về nhà, ngăn cản bà.
Hai người trông một đêm, gấp đến độ xoay quanh, hết đút thuốc thì lại là đắp khăn lông lạnh, xoay xoay tới hừng đông, cơ thể vẫn là không có thể bớt nóng chút nào.
“Nước……”
Hạ Tiểu Nịnh từ trong cổ họng khô khốc phát ra một chữ, cảm giác so nuốt lưỡi dao còn đau hơn.
“Được được được,” Cố Lâm Anh liên tục không ngừng mà đáp lại, nhanh chóng mà rót một ly nước ấm đỡ cô dậy.
Hạ Tiểu Nịnh uống nước xong, lại lảo đảo mà ngủ.
Cố Lâm Anh buông cái ly không đi ra khỏi phòng ngủ, gọi Hạ Chí Dũng đến, “Không được, ông lập tức gọi điện thoại đi Lâm Bắc, hỏi Chử lão tiên sinh một chút bây giờ phải làm sao.”
“Được.” Hạ Chí Dũng không chậm trễ dù chỉ là một lát, lập tức đến ban công gọi điện thoại.
Sau khi nói xong, ông mới bước vào trong phòng.
Trang viên quản gia Cao Bá vừa lái chiếc Maserati đến dưới tầng cư dân, liền thấy Hạ Chí Dũng đứng ở trên ban công.
Ông nhanh chóng hạ cửa sổ xuống dùng sức mà vẫy vẫy tay, dù sao gia đình lão Hạ ở tầng hai, tỉ lệ nhìn thấy mình vẫn là rất lớn.
Nhìn đến chiếc xe này, lão Hạ nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.
Trong lòng suy đoán loại ý nghĩ này, Cao Bá dừng lại đỗ xe tốt, liền lập tức bắt đầu leo lên tầng.
……
Hạ Chí Dũng nói chuyện điện thoại xong căn bản không thấy được lão Cao, trực tiếp liền đi vào phòng ngủ, đem phương thuốc cổ truyền Chử lão tiên sinh nói ra, còn nói chính mình lập tức đi chuẩn bị.
Chử lão tiên sinh này là Trung y già ở Lâm Bắc.
5 năm trước Hạ Tiểu Nịnh bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, các bác sĩ Tây y đều tuyên bố thuốc và kim châm cứu đều không có hiệu quả, là liệu pháp thuốc nước của ông này đã cứu cô một mạng.
Người Hạ gia đều vô cùng tin tưởng ông ấy.
“Được.” Cố Lâm Anh gật đầu, nửa là yên tâm nửa là lo lắng mà đem điện thoại Hạ Tiểu Nịnh đưa tới, “Ông xem một chút, lúc này mới 9 giờ, cuộc gọi nhỡ của người Phong gia đã gọi đến sáu bảy cuộc! Thúc giục Tiểu Nịnh đi làm!”
Cau mày đem điện thoại nhận lấy, Hạ Chí Dũng vừa thấy dãy số, thật đúng là của Phong gia.
“Phong gia thật quá đáng, ngày hôm qua Tiểu Nịnh cảm mạo, Phong thiếu gia kia còn mang theo hai đứa con đi tới quán ăn nhỏ ăn cơm. Hôm nay lại thúc giục đến như vậy, Tiểu Nịnh của chúng ta chẳng qua là làm đầu bếp, lại không phải bán mạng cho bọn họ!” Nói đến đây, Cố Lâm Anh lại cúi đầu, lau nước mắt.
Hạ Chí Dũng đâu chịu được con gái đang bị bệnh còn bị khi dễ, đem điện thoại đặt trên bàn một cái, “Đem căn nhà của chúng ta bán đi giao tiền vi phạm hợp đồng! Hôm nay để cho Tiểu Nịnh từ chức, không làm nữa!”