Rốt cuộc tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, không có có thể kiếm lại, con gái khỏe mạnh cùng vui vẻ đối bọn họ mà nói mới là mong muốn quan trọng nhất.
Nhất là đã trải qua chuyện mấy năm trước, về sau …… Hạ Tiểu Nịnh càng là bảo vật trong lòng bàn tay bọn họ, không được phép xảy ra nửa điểm sơ xuất.
Vợ chồng hai người vừa liếc mắt nhìn nhau đạt thành ý nghĩ, chuông cửa liền vang lên.
Hạ Chí Dũng bảo Cố Lâm Anh đổi một khăn lông mới cho con gái, sau đó liền đi ra ngoài mở cửa.
Lão Cao đứng ở ngoài cửa, mặt đầy tươi cười: “Lão Hạ, chúc mừng Tiểu Nịnh nhà ông biểu hiện làm việc rất tốt, vui mừng đến cửa——”
“Lão Cao?” Hạ Chí Dũng không biết ông vì sao lại đến, nhưng người nếu như là đã đến cũng đúng lúc không cần gọi điện thoại nữa. Ông cũng không có mời người ta vào nhà, trực tiếp ngắt lời của đối phương, “Anh vừa
đến thật đúng lúc, đi nói cho Phong thiếu, Tiểu Nịnh nhà chúng tôi từ chức, không làm nữa!”
Vừa nói xong, Cố Lâm Anh đang ở trong phòng, thì Hạ Chí Dũng bưng một chậu nước ấm đi vào.
Ông không chút do dự trực tiếp đóng cửa lại, ngay cả lời khách sáo cũng lười nói.
Bị bỏ lại ở ngoài cửa Cao Bá: “……”
Đây là lần đầu tiên trong đời ông tặng quà đến, người ta muốn từ chức.
Đây là thù oán gì?
Chẳng lẽ là vừa rồi lão Hạ đứng trên ban công, thấy được xe kia, nói cho Hạ Tiểu Nịnh, cho nên cô ấy nói là không thích nó?
Cho nên muốn từ chức?
Lá gan…… thật lớn.
Xe là Phong Thanh Ngạn đưa cho, Cao Bá không dám tự tiện làm chủ, chỉ có thể gọi điện thoại trở về xin chỉ thị.
Phong Thanh Ngạn đang bị Phong Mạn Mạn không chịu ăn cơm làm cho đau đầu, sau khi nhận được điện thoại, giọng điệu tự nhiên không tốt, “Không muốn xe? Vậy cô ấy muốn cái gì?”
……
Hạ Chí Dũng ra ngoài một chuyến, làm theo phương thuốc cổ truyền lão tiên sinh nói, xắc thuốc thành một chén đen sẫm nồng đậm, hai vợ chồng đỡ Hạ Tiểu Nịnh ngồi dậy, đút thuốc cho cô uống.
Nửa giờ sau, đỡ bớt nóng hơn rất nhiều.
Nhìn con gái ngủ đến an ổn hơn rất nhiều, Hạ Chí Dũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Bà đi ngủ một lát đi, chúng ta chia lượt. Bằng không người nào cũng đều không chịu đựng được.”
Cố Lâm Anh gật gật đầu, nhưng vẫn ngồi ở trên ghế bất động.
Sắc mặt, có chút ngưng trọng.
“Ông nói Tiểu Nịnh…… Có thể hay không lại giống như 5 năm trước như vậy mà hôn mê bất tỉnh? Lần này…… Con bé có thể nhớ được một ít gì hay không?”
Hạ Chí Dũng nghe vậy sững sờ, đôi mắt nhìn về phía con gái.
Lại giúp cô thay đổi khăn lông, sau nửa ngày, ông mới mở miệng, “Không nên nghĩ nhiều như vậy, lần này con bé chỉ là cảm mạo bình thường. Được rồi, đi nghỉ ngơi a.”
……
Đều nói bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ.
Hạ Tiểu Nịnh lần này ngủ đến ba ngày, đến ngày thứ tư, mới có thể miễn cưỡng giơ cánh tay dùng sức mà từ trên giường ngồi dậy.
Ăn bát cháo trắng Cố Lâm Anh bưng tới, cô cảm giác mình đã khỏe hơn rất nhiều, “Con ngủ đã bao lâu rồi?”
“Ba ngày a, làm sao vậy?”
“……” Ba ngày?
Hạ Tiểu Nịnh trong lòng lộp bộp một chút, sờ qua di động đầu giường, trên màn hình hiện lên có mấy chục cuộc gọi nhỡ, đều là của Phong Mạn Mạn gọi tới!
Cô vỗ trán một cái, xỏ dép lê vào muốn xuống giường.
“Con làm gì vậy?” Cố Lâm Anh vội vàng đè cô lại, “Con không thể chạy loạn, thân thể còn chưa có khôi phục!”
“Cũng không biết Mạn Mạn ba ngày nay có ngoan ngoãn ăn cơm hay không, con phải nhanh đến xem con bé.”
Nói xong liền đứng lên, xoa xoa huyệt Thái Dương một chút, cô trực tiếp đến tủ quần áo bên kia cầm lấy quần áo khoác quần muốn vào phòng tắm thay đồ.
Hóa ra là bởi vì cái này mà vội vàng sốt ruột muốn đi ra ngoài? Cố Lâm Anh kéo một cái ghế dựa lại ngồi, “Quần áo không cần thay đổi, cũng không cần đi ra ngoài. Ba con đã thay con xin Phong thiếu gia từ chức rồi!”