Hạ Tiểu Nịnh quýnh lên, hóa ra buổi sáng người thêm WeChat của mình thật sự là anh a!
Ngay cả khi lương tâm của cô bị con chó nó ngậm đi một vạn lần, cô cũng sẽ không nói ân nhân mình là xấu xí a!
Cô nhanh chóng chạy tới, “Xin lỗi, tôi không biết đó là anh, tôi cứ nghĩ đó là trò nghịch ngợm của một người bạn.”
“Các cô thường xuyên vui đùa như vậy?” Mộ Đình Tiêu nhẹ nhàng hỏi.
“Không.” Cô ngượng ngùng mà cười.
“Vậy bây giờ, cho cô một cơ hội lấy công chuộc tội được không?”
“Cái gì?”
Cô không nghe hiểu.
Mộ Đình Tiêu đã lấy điện thoại ra, đối với cô quơ quơ, “Một lần nữa thêm.”
“Được.”
Lần này, bọn họ đã thêm WeChat thành công.
Hạ Tiểu Nịnh mở ra gói biểu cảm của mình, đã gửi một tin nhắn “I’m sorry” mặt ục ục cho anh tỏ vẻ xin lỗi.
Mộ Đình Tiêu bỗng nhiên đưa tay, đem khuôn mặt nhỏ của cô đặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng chà xát một cái, sau đó bị bộ dạng của cô làm cho tức cười, “Được, tôi tha thứ cho cô.”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh đôi má nóng hổi, cũng không biết là bởi vì độ ấm trong lòng bàn tay anh, hay là bởi vì triệu chứng cảm mạo của cô nữa.
“Đúng rồi, anh tại sao lại ở chỗ này?”
“Cùng mấy nhà sản xuất phim ăn một bữa cơm, còn cô?”
“Cùng đi với ba mẹ.” Hạ Tiểu Nịnh chỉ vào cái bàn hơi xa đằng sau cây xanh, “Nếu anh có công việc, tôi đây liền không quấy rầy, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hai người lễ phép chào tạm biệt nhau.
Hạ Tiểu Nịnh trở lại đại sảnh, ngồi một lát với ba mẹ rồi cùng nhau đến quầy thanh toán.
“Bàn của ba người đã có người trả tiền rồi.” Nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
Trả tiền rồi? Cha Hạ mẹ Hạ hai mặt nhìn nhau.
Hạ Tiểu Nịnh trong lòng dần dần đã có suy đoán, cô ở chỗ này biết chỉ có Mộ Đình Tiêu vừa mới gặp mà thôi.
Bữa ăn gần năm con số, đây chính là một ân tình lớn.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, cô cùng ba mẹ ngồi trên xe taxi, sau đó lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn WeChat——
[ cảm ơn khoản đãi của anh, Mộ tiên sinh. ]
Nhưng lần này, Mộ Đình Tiêu lại không có trả lời cô.
……
Dù sao năm mới cũng sắp đến, một nhà ba người đơn giản là đi dạo đến các trung tâm mua sắm ở dưới tầng nhà hàng.
Ngoại trừ mua thêm đồ tết, Hạ Tiểu Nịnh còn mua cho Cố Lâm Anh cùng Hạ Chí Dũng một bộ quần áo.
Cái cô mua chính là cái mới nhất, lúc tính tiền cô bí mật dặn dò nhân viên thu ngân để họ nói cho với ba mẹ mình, đây là đồ giảm giá, không đắt.
Ba mẹ tiết kiệm, không nỡ tiêu tiền. Nhưng cô thân là hậu bối, lúc trong khả năng cho phép cô cũng muốn để cho ba mẹ mặc quần áo tốt.
Ba người đi ra khỏi trung tâm mua sắm, thẻ ngân hàng của Hạ Tiểu Nịnh tiền tiết kiệm lại mất đi một vạn nhân dân tệ.
Sau khi đem túi lớn túi nhỏ đều chuyển về nhà, cô mệt mỏi ghé vào trên sô pha, lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ngoại trừ thông tin về trừ tiền thẻ ngân hàng, cư nhiên không có bất cứ tin nhắc nhở nào.
Lúc trước quản gia chỗ đó đã đăng ký rõ ràng số thẻ ngân hàng của cô.
Chẳng lẽ nói Phong Thanh Ngạn quên rồi?
Ngẫm lại cũng đúng, anh là người trăm công ngàn việc như vậy, lại vừa chăm sóc hai đứa nhỏ, có lẽ nhất thời không nhớ ra thì sao.
Huống chi bây giờ còn sớm, mới hơn ba giờ chiều, cô không nên nóng vội như vậy.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đột nhiên sắp sửa có được một số tiền lớn như vậy, tâm tình của cô vẫn rất là kích động.
Hạ Tiểu Nịnh nhất thời kìm nén không được, dứt khoát cầm bút cùng giấy đặt lên trên bàn trà, cúi đầu xuống nghiêm túc mà bắt đầu lên kế hoạch cho phần thưởng mình sắp nhận được.
Nếu là một ngàn vạn, cô trước hết sẽ mua nhà cho anh trai.
Bản thân mình cũng không cần mua, bởi vì lúc trước ba mẹ đã nói qua, về sau căn hộ này là của cô.
Trọng nam khinh nữ cô nhìn thấy rất nhiều, giống như nhà mình ba mẹ trọng nữ khinh nam…… ngược lại là hi hữu.
Số tiền còn dư sau khi mua nhà, cô muốn mua cho ba mẹ mình hai người mỗi người một phần bảo hiểm nhân thọ, nếu như còn thừa, vậy đem quán ăn nhỏ sửa chữa một lần, sau đó……
Sau khi lên kế hoạch xong, cô mới phát hiện với khoản tiền thưởng kia, mình lại có thể làm nhiều chuyện muốn làm như vậy!
Nhân sinh, thật sự là phu nhân quá mỹ hảo! ( câu này ý nói là: Cuộc sống, thật sự là người vợ quá tốt đẹp!)