Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 72: Đứa nhỏ ngốc đáng thương



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

________________

……

Trong đại sảnh Phong gia giờ phút này phi thường náo nhiệt.

Phong gia rất lớn, có nhiều chi phụ, nhưng vốn lấy Phong Thanh Ngạn mạch nhất Phong gia này mới là chính chủ, cũng phát triển được hậu duệ gia tộc. Cho nên vừa đến ngày lễ trọng đại này, mặt khác đời đời con cháu trong nhà đều sẽ tới nơi này chúc mừng, có người là bởi vì nhớ lấy thân tình, cũng có người tính toán lấy lợi ích.

Lão gia Phong Quốc Hoa qua tuổi bảy mươi vẫn rất có tinh thần như trước, mặc một bộ quần áo bằng vải sa tanh, trong tay cầm một chuỗi ngọc Phật lưu li, tấc tuyết mỏng đang ở dưới ánh đèn phát ra vẻ rực rỡ lấp lánh.

Năm nay cũng là kỉ niệm 40 năm ngày kết hôn của ông với vợ Dung Thuấn Phương, cho nên yến hội so với các năm trước có chút làm long trọng hơn.

Hai người kết hôn nhiều năm, dưới gối có hai trai hai gái, con gái lớn lập gia đình ở nước ngoài, con gái út cũng là ở nước ngoài để nghiên cứu, hai người bởi vì đủ loại nguyên nhân, cũng đã nhiều năm không trở về ăn tết.

Con trai cả Phong Thanh Ngạn là niềm kiêu ngạo suốt đời ông, nhưng 5 năm trước lại đột nhiên nhiều ra một đôi con mà không rõ mẹ, khiến cho bọn họ rất là bất ngờ.

Con trai nhỏ Phong Thanh Tầm bảy năm trước kết hôn, cũng sinh ra cho bọn họ một cháu trai, nhưng người này một nhà trước sau tư chất thường thường, khó làm nên đại sự.

Phong Mạn Mạn cùng Phong Tu Viễn tiến vào đại sảnh, liền thấy được người đang nhào vào trong lòng ngực gia gia làm nũng Phong Khoa Thụy.

Hai đứa nhỏ nhất trí quyết định trực tiếp làm lơ một màn này, đi vào lò sưởi trong tường phía trước, ngồi ở trên nệm, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem TV.

Nhưng phiền toái cũng không mời cũng tự đến, một tập phim hoạt hình còn không có xem xong, trước mắt bọn họ bỗng nhiên đã bị chắn lại.

Phong Khoa Thụy sáu tuổi, chống eo, thân thể tròn vo bá đạo mà che ở trước mặt bọn họ, “Không cho xem TV! Chúng ta đi ra ngoài chơi nặn người tuyết!”

“Không đi.” Phong Tu Viễn không chút do dự cự tuyệt.

Con hàng này mỗi lần đều nắm lấy cơ hội bắt nạt Mạn Mạn, năm trước còn đem tuyết tạo thành một đống nhỏ nhét vào trong cổ Mạn Mạn, bị lạnh đến mức Mạn Mạn oa oa khóc lớn, cậu mới sẽ không mắc lừa.

“Đi đi ~~~~” Phong Khoa Thụy thò tay ra kéo cậu.

Phong Tu Viễn trực tiếp đẩy.

Cậu căn bản không dùng bao nhiêu lực, ai ngờ Phong Khoa Thụy cư nhiên một chút ngã xuống, cái trán bộp một cái mà đụng vào một góc sô pha, lập tức khóc lớn không ngớt, “Đau quá!! Mẹ ơi, ba ơi, gia gia ơi, nãi nãi ơi, Phong Tu Viễn cố ý đẩy con!!!”

Những người lớn nghe tiếng mà đến.

Kha Linh Lung một phen bế con mình lên, không hỏi xanh - đỏ - đen - trắng liền bắt đầu khóc lớn, “Khoa Khoa của mẹ, con như thế nào luôn bị bắt nạt a! Hai người họ, con chỉ có một, con sao đánh thắng được! Con, đứa nhỏ ngốc đáng thương này!”

Phong Thanh Tầm nhìn chằm chằm vào cháu trai cháu gái của mình, sắc mặt có chút đen tối khó phân biệt.

Bên cạnh có người hoà giải: “Tu Viễn, Mạn Mạn, các cháu lại đây nói xin lỗi đi.”

Hôm nay là một ngày trọng đại, cũng không thể gây náo loạn.

Phong Tu Viễn nắm tay Phong Mạn Mạn đứng lên, ánh mắt liếc về người đứng ở cửa thang tầng hai, vừa mới đi lên lấy đồ vật Phong Thanh Ngạn đứng ở chỗ đó, hiển nhiên, ba ba cũng thấy được trò khôi hài này.

Ánh mắt anh đều là tín nhiệm, biết con trai mình tuyệt đối không có đẩy Phong Khoa Thụy.

Bởi vì căn bản khinh thường động thủ.

Vừa thấy ba ba mình như vậy, Phong Tu Viễn vốn là còn có chút mất bình tĩnh, lập tức liền an tĩnh lại.

Chút phiền toái nhỏ như vậy, cũng không nhọc ba ba tới giải quyết.

Chỉ có không tu dưỡng, không có trí tuệ, người lớn mới có thể lao ra khi trẻ con xảy ra mâu thuẫn gấp không chờ nổi mà chạy ra chỉ chỉ, trỏ trỏ, lải nha lải nhải.

Nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay nhỏ của Mạn Mạn trấn an cô bé một chút, Phong Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, “Em ấy nói cháu dùng sức đẩy em ấy mới đụng phải sô pha như vậy, nhưng cháu có biện pháp chứng minh cháu không có.”

" Cháu có biện pháp nào?” Kha Linh Lung một bên xoa trán con trai mình, một bên hừ lạnh.

Sự việc xảy ra đến nhanh như vậy, lại không có người lớn nhìn thấy quá trình, nơi này là trong nhà, càng không thể có thể sẽ có camera.

Chẳng lẽ đứa nhỏ này còn muốn trời cao làm chứng phải không a?

_______________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.