Phong Tu Viễn đứng trầm ổn bình tĩnh mà đi lên phía trước một bước, “Khoa Khoa, em hiện tại là 60 kg à?”
“Nặng mà cũng còn không chịu nổi lực đẩy như vậy của cháu!” Kha Linh Lung ngay lập tức phản bác.
“Cô cũng biết con của cô rất mập?” Phong Tu Viễn cười khẽ, “ Cháu cân nặng là 45 kg, cho dù chúng ta bốn bỏ lên năm, tính nhiều hơn một chút, đem tính lực đẩy đẩy tính là 300 Newton, từ chỗ cháu đứng đến chỗ trán em ấy bị đụng đó đại khái là năm mét. Từ quan điểm cơ học, căn bản là không có khả năng. Hơn nữa cháu vừa rồi vẫn còn là đang ngồi.”
“……” Kha Linh Lung nghe mà bối rối, cái gì…… Là cái gì? Đứa nhỏ này là đang nói cái gì vậy? Cô quay đầu tìm chồng mình, “Thanh Tầm, anh vẫn là nói với nó hai ba câu đi!”
“Không tin, có thể tìm nhà vật lý học trong đại viện này mà hỏi. Để xem là ai mất mặt.” Phong Tu Viễn hai tay vắt chéo ngực, lạnh lùng mà nhìn bọn họ, “Đừng mỗi ngày chỉ lo tiêu xài các thứ hưởng thụ bằng tiền ba ba cháu kiếm được, mà còn phải dạy con trai cô chú, lúc muốn vu oan hãm hại người khác cũng phải động não a!”
“……”
Hai người lớn bị câu nói này nghẹn đến trên mặt không một chút ánh sáng, nhất thời không phản bác lại được.
Rốt cuộc, bọn họ cũng không hiểu……
“Còn thất thần? Tìm bác sĩ đến xem vết thương Khoa Khoa đi!” Phong Quốc Hoa ở bên cạnh âm thanh trầm, lại liếc nhìn Phong Tu Viễn một cái.
Thằng bé này, thông minh, lanh lợi, gặp nguy không loạn.
Chỉ tiếc…… Cũng không biết nhà mẹ ruột của nó rốt cuộc là bối cảnh gì, cho nên mấy năm gần đây Phong thị tuy rằng ở trong tay Phong Thanh Ngạn hô mưa gọi gió, càng làm càng lớn, nhưng vị trí gia chủ này, ông như cũ không có giao ra.
Kha Linh Lung tuy rằng tư chất thường thường, nhưng tốt xấu cũng coi như là nhà mẹ đẻ có chút bối cảnh, bề ngoài cũng được…
Phong Thanh Tầm không dám làm trái ý cha mình, lập tức ôm Khoa Khoa cùng vợ cùng đi tìm bác sĩ.
“Bịa đặt sinh sự, chẳng lẽ không có trừng phạt sao?” Phong Mạn Mạn đứng dậy, nhẹ nhàng nhéo nhéo lấy góc áo gia gia lay động một chút, “Cháu nếu là nói dối, ba ba sẽ tét vào mông nhỏ! Gia gia, ông phải công bằng!”
Âm thanh non nớt, nhưng mỗi lời mỗi chữ đều là đạo lý.
Phong Quốc Hoa cười cười, khảy Phật châu trong tay một chút, đem cháu gái nhỏ bế lên, “ Lát nữa phạt Khoa Khoa ăn ít hơn một món.”
“Hmm, vậy không cho phép ăn món cậu ta thích nhất kia!” Phong Mạn Mạn gật đầu, “Cháu sẽ giám sát ông, gia gia, mời công chính chấp pháp!”
Buổi nói chuyện, đem tất cả mọi người chọc cho nở nụ cười.
Con bé này, nhỏ mà lanh.
Phong Thanh Ngạn chậm rãi từ trên cầu thang bước xuống, đi về phía con mình, mới nặng nề mà nói, " Mâu thuẫn nhỏ của trẻ con, thì để chính bọn nó đi giải quyết. Nếu là lúc thật sự giải quyết không được, mới có thể mời người lớn ra mặt. Nếu là Tu Viễn với Mạn Mạn không nói lý, tôi sẽ tự quyết định. Nhưng nếu như ai cố tình gây sự, đụng vào các con, tôi Phong Thanh Ngạn, tuy xa cũng diệt!”
Nói năng có khí phách, nặng nề mà đè ép xuống dưới, làm tất cả mọi người ở đây lập tức căng thẳng một chút, ……
Rốt cuộc trong nhà này Phong Thanh Ngạn là người có quyền lên tiếng nhất, cũng là người có thực quyền nhất, chỉ là vẻ mặt không giận mà có uy thế, khiến cho bọn họ cũng đủ mà kiêng kị.
Phong Tu Viễn cùng Phong Mạn Mạn đều nhìn chằm chằm vào ba ba mình, vẻ mặt sùng bái……
……
Trong phòng bếp.
Hạ Tiểu Nịnh xuyên thấu qua khe cửa cũng không nghiêng không lệch mà thấy được một màn này.
Liền khí phách bênh vực con mình đến như vậy! Quả thực không thể hơn được nữa!
Giờ này phút này Phong Thanh Ngạn ở trong mắt cô, quả thực như núi cao ngất, soái nứt trời xanh!
Nhưng mà tên bắt nạt người Phong Khoa Thụy kia lại chỉ phạt phải ăn ít hơn một món đồ ăn, hiển nhiên là quá nhẹ.
Suy nghĩ một lát, cô khóe môi bỗng nhiên cong một đường, đã có một ý kiến hay tuyệt diệu.