Phong Thanh Ngạn ôm Hạ Tiểu Nịnh, vừa đi vừa phân phó quản gia phía sau lưng, “Chuẩn bị một quần mới, sạch của nữ tới đây.”
“Vâng.” Lão Cao nửa chữ cũng không có hỏi nhiều, lập tức xoay người đi chuẩn bị.
Hạ Tiểu Nịnh bị ôm như vậy, vô cùng bất an mà ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, “Nếu không, vẫn là để tôi xuống dưới tự mình đi là được rồi?”
“Câm miệng.”
Hai chữ ngắn gọn mà hữu lực, lại phối hợp với ánh mắt lạnh lùng, thành công làm cho cô ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Cầu thang có chút dài, anh không đi nhanh, Hạ Tiểu Nịnh bị ép nằm ở trong khuỷu tay anh, hơi thở tầm đó tất cả đều là hương vị của anh……
Rất trầm liệt, mang theo một chút nhàn nhạt mùi thuốc lá, làm người ta không hiểu sao cảm thấy rất an tâm.
Ít nhất trong lòng ngực anh, so với phòng ăn an toàn hơn nhiều.
Phần còn lại của khóe mắt còn có thể ngắm được yết hầu có chút chuyển động cùng đường cong cằm tinh xảo, đây là lần đầu tiên cô từ góc độ này nhìn anh.
Người đàn ông này, thật đúng là 360 độ không góc chết, tinh xảo a……
Phong Thanh Ngạn ôm cô đã đến thư phòng trên tầng, đem cô đặt ở trên sô pha.
“Muốn hả giận cho Tu Viễn với Mạn Mạn, cũng không cần dùng loại biện pháp ngu ngốc này.”
“……” Hạ Tiểu Nịnh không nghĩ tới chính mình giả bộ tốt đến như vậy, vẫn là bị anh nhìn cái đã ra, nhất thời có chút không cam lòng, “Tôi mới không có! Là chính vận khí nhóc kia không tốt mới ăn phải đồng tiền xu đó mà thôi!”
“Cô vừa rồi không phải còn nói nó vận khí tốt đến tài nguyên cuồn cuộn sao?”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh cắn cắn môi, nói không lại anh.
Dứt khoát cúi đầu cởi ra giày đầy tuyết của mình, sau đó đem ống quần từng chút từng chút mà xăn lên.
Chân phải rất nhỏ lại rất trắng, nhưng mà bị phỏng đến mức chỗ đó đã sưng đỏ một mảnh.
Phong Thanh Ngạn rũ mắt nhìn lướt qua, nếu là canh nóng kia làm bị phỏng một chút, chỉ sợ là sẽ phồng rộp.
Lông mày nhăn lại, nhăn thành một chữ “Xuyên”.
“Không trốn một chút sao! Ngu xuẩn!”
“……” Hạ Tiểu Nịnh liếc anh một cái, “Sau lưng tôi lại không có mắt, trốn như thế nào?”
“Còn tranh luận?” Anh nhấn mạnh.
“……”
Được rồi, địa bàn của anh, anh là lão đại, cô không thể trêu vào.
Quản gia đến gõ cửa, đưa tới một cái quần cùng một lọ trị phỏng nặng, “Chiếc quần này là tôi tìm thấy ở trong phòng quần áo của nhị tiểu thư, Tiểu Nịnh hẳn là có thể mặc.”
Phong Thanh Ngạn nhận lấy, chưa nói nửa chữ, liền trực tiếp đóng cửa.
Quản gia ở bên ngoài thiếu chút nữa bị đụng gãy xương mũi, không hiểu ra sao, ông làm sai chỗ nào, chọc đại thiếu gia không vui ư?
Phong Thanh Ngạn đem quần đặt ở một bên, vặn ra lọ trị phỏng nặng đi qua.
Trực tiếp ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh Hạ Tiểu Nịnh, không đợi cô kịp phản ứng, anh cũng đã nâng mắt cá chân cô lên, đặt ở trên đầu gối của chính mình.
Cô sửng sốt, muốn giãy giụa.
Bàn tay anh nắm chặt, trực tiếp đè lên mắt cá chân non mềm, "Muốn để lại sẹo?”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh ngoan ngoãn bất động.
Nhưng cô vớ đã cởi, lòng bàn tay anh như vậy đè ở trên làn da cô, không hề cách trở, làm cô cảm thấy…… Thật nóng.
Làm cho cô không hiểu sao tim đập nhanh hơn, xấu hổ, khó có thể bình an.
Ngay cả hô hấp, cũng dần dần mà chậm lại……
“Nếu không, tôi vẫn là tự mình tới……” Cô đưa tay muốn với lấy lọ trị phỏng nặng kia.
Tay của anh lại nhẹ nhàng tránh, căn bản không cho cô cầm được cái lọ thuốc kia, “Bổn sự của mình cũng không biết? Còn có gan giúp đỡ chúng nó xuất đầu?”
Lạnh lùng, ngón tay dài cũng đã nặn lấy một khối thuốc mỡ, trực tiếp bôi thẳng vào chỗ bị thương của cô.
Động tác, thậm chí cũng coi như là nhu hòa.
Cảm giác mát lạnh lập tức khuếch tán ra, giảm bớt cảm giác nóng rát khó chịu.
Hạ Tiểu Nịnh nhịn không được ừ một tiếng, âm cuối run run, thế nhưng anh lại nghe được cô như là đối với anh làm nũng……