Dù sao cũng đã sắp hết năm cũ, Hạ Tiểu Nịnh cũng không muốn lại cùng những người Phong khác xảy ra xung đột nào.
Giúp Mạn Mạn xả một hơi, cô cũng cảm thấy công đức viên mãn.
Chờ khi Phong Thanh Ngạn rời khỏi thư phòng, lúc sau cô liền đem quần thay đổi, cầm quần bẩn trong tay, xuống tầng đi về nhà.
Dạ yến Phong gia khôi phục náo nhiệt, những người lớn trong lòng đã sớm bị lòng hiếu kỳ cào đến sốt ruột, nhưng đều rất ăn ý mà không có đề cập tới một màn vừa rồi Phong Thanh Ngạn ôm người khí phách rời đi.
Kha Linh Lung âm thầm ở trong lòng ghi nhớ, chờ điều tra rõ ràng Hạ Tiểu Nịnh kia, cô nhất định phải làm đối phương nhìn rõ mặt mình một cái, Nhị thiếu nãi nãi Phong gia cũng không phải là dễ trêu chọc vào như vậy!
……
Hạ Tiểu Nịnh về đến nhà ngủ ngon lành một giấc.
Ngày hôm sau liền nhận được điện thoại Lão Cao gọi đến, nói Phong Thanh Ngạn ngày mai sẽ mang theo một hai đứa nhỏ đến khu nghỉ mát trên đảo, cho nên trong tất cả người hầu với đầu bếp trong trang viên, bao gồm tài xế cùng người làm vườn từ hôm nay bắt đầu được nghỉ.
Cái này có nghĩa là ngày nghỉ của cô đến sớm!
“Cái kia thiếu gia có hay không thông báo qua…… đưa cho tôi cái gì?” Cô mịt mờ hỏi.
“Cô là nói đến hồng bao ( bao lì xì)? Những thứ đó đều là ở chỗ tôi quản lý, cô yên tâm, rồi ai cũng có phần!” Lão Cao vui tươi hớn hở nói.
“……”
Hồng cái gì bao a!
Cô muốn chính là phần thưởng lớn a!
Hạ Tiểu Nịnh cũng không nói rõ, miễn để mình có mà người khác không có, đến lúc đó dẫn tới người khác buồn với đố kỵ, như vậy không tốt.
Nhưng mà Phong Thanh Ngạn nếu đã quyết định muốn đi nghỉ, cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi, nói không chừng đến ngày giao thừa hôm đó sẽ có kinh hỉ càng lớn hơn nữa.
……
Nhoáng một cái đã qua bốn ngày qua, sáng sớm giao thừa, Hạ Chí Dũng cũng về nhà.
Nhà hàng đóng cửa ăn tết, trong lúc không buôn bán lão ông chủ đích thân đưa cho ông một hồng bao lớn.
Anh trai Hạ Ngật Khôn năm nay có nhiệm vụ trọng đại, không thể về nhà ăn tết.
Hạ Tiểu Nịnh kéo cha mẹ đi chợ một chuyến, lúc trở về túi lớn túi nhỏ, về đến nhà vừa mở ra, chất đầy trên bàn phòng bếp.
Gà,vịt, thịt, cá mọi thứ không ít, với bánh trứng sủi cảo đều do mình làm.
Hạ Chí Dũng tuy rằng dạy Hạ Tiểu Nịnh không ít về nấu ăn, nhưng 5 năm trước cô lúc bắt đầu học tập, lại không phải đi theo lão ba mình học.
Mà là đi theo một vị lão đầu bếp ở Lâm Bắc.
Đầu bếp kia thời trẻ ở đế đô mở nhà hàng, một tay nấu đồ ăn ngon, tuổi già liền trở về Lâm Bắc.
Hạ Tiểu Nịnh là đệ tử thân thiết của ông ấy.
5 năm trước cô sống sót sau từ sau tai nạn động đất, đại não bị thương, trước kia mình học nghành gì cũng hoàn toàn không nhớ rõ, thật sự không nghĩ muốn thi lại đại học trở về đọc sách, quyết định đơn giản là đi học nghề này.
Cũng may cô là thiệt tình thích, hiện tại cũng không quá tồi.
Ba con hai người ở trong phòng bếp bận rộn nửa ngày, giữa trưa tùy tiện ăn một chút.
Cố Lâm Anh ở bên cạnh nhìn một chút lại kêu còn làm thiếu cái gì, một chút cũng không nên làm cái gì, đến bữa tối trước, thức ăn đều có thể dùng chậu nhỏ tới đựng.
Hạ Tiểu Nịnh giã một đống lớn gạo nếp, giã nhỏ thành một đống nhỏ cho vào dầu ăn, lúc ra khỏi nồi, bọc lên trên là bột đường nâu tinh tế, đặt ở trên đĩa để nguội một chút.
Các món ăn nhẹ truyền thống Lâm Bắc đã sẵn sàng cho cuội vui.
Đây là đêm giao thừa, bữa ăn năm cũ cuối cùng, ăn hết thì năm sau may mắn sẽ tới.
Cô gắp một cái bỏ vào trong miệng, nóng đến đầu lưỡi phát run, lại không có ý muốn nhổ ra, đầu cô lắc lư vài cái, mới miễn cưỡng nuốt vào.
Hạ Chí Dũng ở bên cạnh xem đến buồn cười, “Được rồi, kêu mẹ con ra đây ăn cơm thôi.”
“Vâng!” Hạ Tiểu Nịnh vừa mới tháo tạp dề xuống, điện thoại đặt ở trong túi liền vang lên.