Trong lúc ngủ mơ, Hạ Tiểu Nịnh cảm giác được có thứ gì tựa như lông chim chạm vào gương mặt của mình, khiến cô có chút hơi ngứa, ngủ không được.
Theo bản năng mà ưm một tiếng, di chuyển sang bên cạnh, cái loại cảm giác này quả nhiên liền biến mất.
Cô thỏa mãn mà thở ra một tiếng, ngủ đến càng ngon.
Phong Thanh Ngạn dừng lại, đứng dậy, dùng tay đẩy bả vai cô, “Đừng ngủ ở thư phòng.”
Hạ Tiểu Nịnh quơ quơ, ở trong mơ còn tưởng rằng là Mạn Mạn đang gây sự, xoay người một chút ôm lấy, “Ngoan, không quậy chị……”
Phong Thanh Ngạn: “……”
“Mạn Mạn, em chừng nào thì đã lớn như vậy?” Cô lầu bầu, không mở to mắt, tay ở trên đùi anh sờ sờ, “Cánh tay đều thô như vậy!”
Nói xong, cô còn muốn tiếp tục chuyển sang bên trái sờ, lại sờ sờ.
Thật kỳ quái, như thế nào cũng chưa sờ đến khuôn mặt nhỏ của Mạn Mạn……
“……”
Phong Thanh Ngạn hô hấp tăng thêm, nhanh chóng bắt được bàn tay đang mò mẫm sờ loạn của cô.
Rũ mắt, liền thấy khuôn mặt nhỏ khờ ngọt của cô tựa vào bụng của mình, ngủ đến không tim không phổi.
Gọi dậy phỏng chừng là gọi không tỉnh, anh dứt khoát xoay người, đem cả người cô ôm ngang bế lên.
Trầm ổn đi ra thư phòng.
Đám người hầu đều đã ngủ, cho nên đoạn đường này đều không người quấy rầy bọn họ.
Đã đến trong căn phòng nhỏ của cô, đem cô vững vàng mà đặt ở trên giường, mới vừa đứng dậy để đi, vạt áo sơ mi trước đã bị cô gái này túm một cái, Phong Thanh Ngạn cả người thiếu chút nữa áp lên trên người cô.
Một tay nguy hiểm khẽ chống.
Môi mỏng, cách hô hấp cô chỉ còn một chút khoảng cách……
Khuôn mặt trắng nõn dường như sáng lên trong đêm tối, khiến ánh mắt anh lại lần nữa thâm trầm thêm, cuối cùng, tập trung ở làn da trắng hồng, dừng lại ở trên đôi môi màu đỏ mọng kia……
Yết hầu gợi cảm hết lên rồi lại xuống một chút, anh không có do dự mà cúi đầu, nhẹ nhàng ép xuống ——
Xúc cảm mềm mại giống như bánh nhung ngọt, lập tức bao bọc lấy các giác quan của anh.
Phong Thanh Ngạn thật lâu sau chưa di chuyển, ngay cả hơi thở cũng đều rất nhẹ……
Chỉ có ánh trăng lẳng lặng xuyên thấu qua rèm cửa, rơi vào trên hai người bọn họ, như thể một lớp vải tuyn mỏng ngăn cách với thế giới bên ngoài……
Không biết qua bao lâu, anh mới đứng dậy, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà xoa xoa ánh nước trên cánh môi cô, giúp cô kéo chăn lên, chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ mới vừa quay người lại, liền thấy được đứng ở cửa là một cô bé.
Phong Mạn Mạn chân trần đứng ở nơi đó, mặc một váy ngủ màu hồng nhạt, trong tay còn nắm chặt bé thỏ bông Peter thích nhất, đôi mắt hắc bồ đào mở to, ngây thơ lại buồn ngủ mà nhìn anh.
“……” Phong Thanh Ngạn giờ phút này tâm trạng chỉ có thể dùng "loạn mã" để hình dung.
Hai cha con hai mắt to trừng mắt nhỏ, ước chừng nhìn lẫn nhau mười giây, anh mới quay về lý trí, “Mạn Mạn, con tới nơi này đã bao lâu rồi?”
Phong Mạn Mạn nhéo lỗ tai thỏ con, “Con vừa rồi mơ thấy ác mộng, muốn xuống tìm Tiểu Nịnh. Tới chưa lâu.”
Vậy là tốt rồi. Phong Thanh Ngạn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi về hướng con gái, định đem cô bé mang lên tầng để tiếp tục ngủ.
“Là từ lúc ba bắt đầu hôn Tiểu Nịnh, con mới đến.” Phong Mạn Mạn lại nói thêm một câu.
Phong Thanh Ngạn: “……”
Cho nên anh vừa rồi làm cái gì vậy? Làm trò trong lúc đang có mặt con gái đến hiện trường phát sóng trực tiếp!
Mà anh đáng chết rõ ràng không có phát hiện!
“Ba ba, ba hôn Tiểu Nịnh, chị ấy biết không?” Phong Mạn Mạn nghiêng đầu, “Chị ấy có tức giận hay không lại chạy mất, không bao giờ để ý tới chúng ta nữa?”
“……” Hít sâu một hơi, anh ngồi xổm xuống, “Cho nên con hy vọng cô ấy rời khỏi sao?”
“Đương nhiên không!”
“Chúng ta đây ở đây ngoắc tay, chuyện này là bí mật của con cùng ba ba, chúng ta vĩnh viễn không thể nói ra, được không?” Phong Thanh Ngạn hướng dẫn từng bước.
Phong Mạn mạn có chút khó xử, không chịu dễ dàng mà cùng với ba ba nhà mình cùng nhau làm chuyện xấu: “Chính là…… Con không muốn lừa dối Tiểu Nịnh.”