Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 96: Anh không dám?



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

________________

Gặp quỷ rồi! Mộng du?! Cái vẻ mặt vô tội của anh!

Hạ Tiểu Nịnh tức giận đến toàn thân phát run.

Cô là nằm mơ cũng không thể nghĩ ra được đúng thật là Phong Thanh Ngạn đem mình từ trong nhà trộm tới nơi này!

Làm hại mẹ cô còn gọi điện thoại đi Lâm Bắc tìm Chử bá bá tư vấn các loại, lo lắng hãi hùng mà cho rằng cô mộng du là di chứng của trận động đất năm đó.

Anh trộm cô trở về, cố ý hôn cô, là muốn chứng minh mị lực ( sự quyến rũ) của anh sao? Vẫn là hướng cô chỉnh chết, nhục nhã cô?

Bất kể là xuất phát từ mục đích gì, anh quá đáng chết!

“Còn xem nữa không?” Bác bảo vệ hỏi.

“Không xem nữa, cảm ơn bác.” Hạ Tiểu Nịnh phục hồi lại tinh thần, đối với ông miễn cưỡng cười cười, “Việc cháu xem camera không cần nói cho những người khác biết, kẻo tất cả mọi người đều giúp cháu tìm khuyên tai, chậm trễ công việc làm cháu thấu áy náy.”

“Được.”

Bác bảo vệ không có nghĩ nhiều.

Hạ Tiểu Nịnh hít sâu một chút, quay đầu bước vào bên trong trang viên.

……

Phòng ăn.

Phong Tu Viễn nắm lấy nĩa ăn, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nhìn ba ba nhà mình.

Cậu vất vả cực khổ đề phòng cải trắng nhà mình không bị heo củng, kết quả cải trắng lại tự mình chạy tới chuồng heo, đây quả thực làm người ta đau đớn vô cùng……

“Ba ba, ba tối hôm qua thật sự hôn Hạ Tiểu Nịnh?”

Phong Thanh Ngạn liếc mắt nhìn cậu một cái, vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đi tới phòng ăn.

Anh lập tức rũ mắt, tiếp tục vẻ mặt bình tĩnh mà uống cà phê.

Hạ Tiểu Nịnh vừa rồi nghe được Phong Tu Viễn hỏi, may kịp thời khống chế được biểu tình tức giận của mình, cười dịu dàng mà thẳng bước đi vào, “Mấy người đang nói chuyện gì vậy? Bữa sáng có hài lòng không?”

“Coi như cũng được.” Phong Tu Viễn mếu máo, kéo Phong Mạn Mạn rời đi, “Đi thôi, đi học nào!”

Phong Mạn Mạn lưu luyến mỗi bước đi cứ nhìn về bên này, muốn xác định Hạ Tiểu Nịnh có vui vẻ hay không, cũng rất đã bị anh trai kéo đến ngoài cửa.

Hạ Tiểu Nịnh còn đứng ở nhà ăn, khách khí mà nhìn Phong Thanh Ngạn, cười híp mắt hỏi: “Thiếu gia bữa sáng dùng tốt rồi, hôm nay có bận không?”

“Khá tốt.” Phong Thanh Ngạn buông ly cà phê xuống, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái.

“Vậy có thể hay không mời thiếu gia đi cùng tôi làm một chuyện?”

“Chuyện gì?”

……

Mười lăm phút sau.

Một chiếc màu xám bạc Cayenne từ trong gara trang viên chạy nhanh ra.

Phong Thanh Ngạn mặc một áo khoác mỏng màu đen với đường kẻ mượt mà, cổ áo thoáng dựng lên, khiến cho anh vốn là ngũ quan xuất sắc càng hiện lên vẻ thâm thúy.

Bàn tay lịch sự tao nhã nắm trên tay lái, liền động tác lái xe đều trôi chảy ưu nhã đến như vậy.

Vào lúc này nếu như ném ra sau ót việc anh làm, Hạ Tiểu Nịnh hết thảy bốn bỏ lên năm vẫn coi như là hoàn mỹ.

Cô từ lúc vừa lên xe liền ngoảnh mặt về phía ngoài cửa sổ, trong xe chỉ có âm thanh đà đà giọng nữ hướng dẫn anh rẽ phải rồi rẽ trái mấy lần từ điện thoại truyền đến, cứ như vậy mà đim

Thế nhưng mà một mực đi như vậy hơn một giờ, cũng không thấy dừng lại, ngược lại bắt đầu ngửi thấy được mùi gió biển ẩm ướt dính đầy dầu mỡ, lại tới đường ven một bờ biển khác.

Nơi này thuộc về khu dân cư cấp thấp, không giống đường bờ biển bên ngoài trang viên hoàn mỹ, hoàn toàn khác một bậc.

Mặt đường bắt đầu trở nên lắc lư gập ghềnh, bốn phía có nước bẩn giàn giụa, siêu xe chạy qua đó, chung quanh là những ngôi nhà thấp bé cùng đường phố cũ nát.

Phong Thanh Ngạn hơi nhíu mày, ấn đường đã có một tia không kiên nhẫn, “Rốt cuộc muốn đi chỗ nào?”

“Nhanh thôi.” Hạ Tiểu Nịnh chỉ tay, “Tới rồi, dừng xe đi.”

“……” Phong Thanh Ngạn ấn đường nhăn lại, mười phần không vui mà nhìn chỗ cũ nát không chịu nổi trước mắt, dây điện kéo loạn, còn thỉnh thoảng có ruồi bọ bay qua nhà thấp bé trước mắt, “Cô xác định chúng ta phải đi chỗ này?”

“Như thế nào? Anh không dám?”

________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.