Chìa khóa xe cứ như vậy mà biến mất trước mặt bọn họ.
Phong Thanh Ngạn sắc mặt đã đen đến không cách nào hình dung, “Cô cố ý à?”
“Tuyệt đối không phải!” Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng lùi lại về sau mấy bước, cô cũng bất ngờ được không!
Phong Thanh Ngạn nhớ điện thoại của mình với ví tiền đều ở trong xe, vì vậy đưa tay về phía cô.
“Anh cho vặn chết tôi cũng vô dụng!” Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt chính khí nghiêm nghị, “Chìa khóa xe tuyệt đối không phải tôi cố ý làm rớt xuống!”
“……” Phong Thanh Ngạn huyệt Thái Dương nhảy lên: "Lấy điện thoại của cô ra đây!”
Nếu như không gọi điện thoại tìm người đến đón, anh cảm thấy mấy bác gái, cô gái ở chợ đang trốn đằng sau kia sẽ thật sự vội vàng xông lên đem anh lột đi.
“Điện thoại tôi ở trong xe……” Hạ Tiểu Nịnh bất đắc dĩ.
“……” Phong Thanh Ngạn ánh mắt càng âm trầm, “Vậy thì đưa tiền đây, đi tới điện thoại công cộng bên cạnh gọi điện.”
“Tiền, tiền cũng tiêu hết, vừa rồi chút tiền cuối cùng mua hành lá, anh quên rồi?”
“……” Phong Thanh Ngạn biểu lộ rét lạnh, sự phẫn nộ đã đạt đến đỉnh điểm: “Tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, đi ăn trộm hay là cướp giật hay là đi ra ăn xin, đều đi lấy cho tôi một phần tiền tới đây! Gọi điện thoại!”
“Anh mới đi ăn xin!” Hạ Tiểu Nịnh nổi giận.
“Cô nói cái gì?”
Khủng long ở tại chỗ nổ tung, sắp đối với cô phừng phừng phừng mà phun ra nham lửa!
“Tôi nói tôi lập tức đi!” Hạ Tiểu Nịnh cất bước bỏ chạy, chạy tới mấy bác gái ở cửa chợ thiếu chút nữa khóc lên, “Xin cho cháu mượn một số tiền……”
“Mỗi người chúng ta đều có thể cho cháu mượn một ít tiền, nhưng cháu phải đáp ứng chúng ta một điều kiện!”
“Điều kiện gì?” Cô có loại dự cảm không tốt.
“Cháu làm người đàn ông kia nhảy một đoạn điệu quảng trường cho chúng ta xem!”
“……” Hạ Tiểu Nịnh đỡ trán, “Độ khó có thể thấp hơn một chút?
“Vậy để cho cậu ta làm một nụ hôn gió cho cũng được!”
“……”
Thật đúng là quần tây hạ chết, thành quỷ cũng phong lưu a!
Khủng long phun nụ hôn lửa, cũng không sợ đem mấy người thiêu chết!
Hạ Tiểu Nịnh đã chẳng quan tâm tập thể mấy người đó có bao nhiêu khó coi, cúi xuống sờ tới trong túi một bác gái, lấy ra một số tiền rồi xoay người bỏ chạy.
“Này ——”
Đằng sau có người đuổi theo.
Cô tuổi trẻ chạy trốn mau, đi qua bắt lấy tay Phong Thanh Ngạn, liền túm anh chạy như điên.
Hai người rẽ trái rẽ phải, bước vào hẻm nhỏ nước bẩn giàn giụa, phía sau tiếng bước chân mới dần dần mà ngừng lại.
Hạ Tiểu Nịnh ghé vào trên vách tường giống như thằn lằn không nhúc nhích.
Phong Thanh Ngạn âm trầm mà híp mắt, “Hạ Tiểu Nịnh, cô có thể bắt đầu suy nghĩ bản thân mình muốn chết như thế nào. Đây là sự nhẫn nại cuối cùng với tôi với tư cách một người đàn ông đối với một người phụ nữ!”
“…… Không chết có thể chứ?” Hạ Tiểu Nịnh rưng rưng, “Anh vẫn muốn tiền còn đang ở trong tay tôi đó!”
Phong Thanh Ngạn: “……”
Anh hô hấp bình phục một chút, “Đi gọi điện thoại cho Tề Hàng, số là 138…5678, kêu cậu ta tới nơi này đón tôi.”
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng xoay người lại, nhìn thoáng qua buồng điện thoại công cộng cách đó không xa.
Hiện tại đi ra ngoài, khả năng sẽ bị mấy bác gái đang mai phục ở bên ngoài bắt được, chết không toàn thây.
“Vẫn là anh đi đi.” Cô đem đồng tiền xu vứt ném qua.
Xe taxi cô hoàn toàn có thể chấp nhận, không nhất định cần người tới đón, hoàn toàn không có cần người đàn ông bệnh ngạo kiều trước mắt.
Phong Thanh Ngạn bắt được, “Cũng được, nhưng mà cú điện thoại này gọi xong, chi phiếu trước đây cô nhận cũng có thể trả lại cho tôi.”
“……” Hạ Tiểu Nịnh phong hoá một giây, nhanh chóng tiến lên đoạt lấy tiền xu trong tay anh, “Còn không phải là gọi điện thoại sao? Tôi lập tức đi!”
Chi phiếu kia vốn là lão bà của anh trai cô, nó không thể quay về!
Phong Thanh Ngạn đằng đằng sát khí mà nhìn chằm chằm cô, “Nói chuyện điện thoại xong liền trở lại nơi này, nghe thấy không? Bằng không, tôi cũng có thể tùy lúc làm cho tấm chi phiếu kia hết hiệu lực!”