Minh Hoa Chương đuổi hết những người rảnh rỗi ra khỏi viện của Minh Hoa Thường, sau khi dặn dò nha hoàn phải chăm sóc cho nàng thật cẩn thận và chu đáo, thì hắn đi ra ngoài xem thi thể của Chiêu Tài. Mặc dù Ngỗ tác đã khám nghiệm tử thi, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, thì Minh Hoa Chương vẫn không thể yên lòng được.
Thế là, Tạ Tế Xuyên, người vừa bị đuổi ra ngoài, ngay sau đó đã bị kéo đi xem thi thể. Tạ Tế Xuyên cất bước đi trên đường, hắn ta ra vẻ lạnh nhạt mà nói sâu xa rằng: “Với ngươi, ta lúc nào cũng là “gọi là tới, đuổi là đi”, thế nào, bây giờ không chê ta ồn ào nữa à?”
Minh Hoa Chương thản nhiên nói: “Nếu không phải là do khi Ngỗ tác khám nghiệm tử thi, chỉ có mỗi mình ngươi ở đó, ngươi tưởng là ta cần ngươi à? Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên đi, xem thi thể xong thì ta phải nhanh chóng quay về, chẳng may muội ấy tỉnh lại mà không tìm thấy ta đâu, thì muội ấy sẽ sợ hãi lắm.”
Tạ Tế Xuyên cười lạnh, hắn ta thản nhiên liếc mắt mà chẳng hề che giấu gì. Giang Lăng và Nhậm Dao có nhiệm vụ hỗ trợ phủ Kinh Triệu bắt người, bây giờ thì cũng đã tìm ra được hung thủ rồi, còn phần thẩm vấn và đưa ra phán quyết thì không cần bọn họ phải bận tâm làm gì cả, nhưng mà hai người cũng rảnh rỗi nên đã đi theo để “hóng hớt”.
Trấn Quốc Công thấy mấy người trẻ tuổi bọn họ đều muốn đi, ông thân làm người lớn, là bậc cha chú trong nhà, tất nhiên là không có lý nào lại trốn đằng sau lưng con trẻ, nên ông cũng đi theo cùng.
Người sắp xếp đâu ra đấy cho thi thể của Chiêu Tài là thân tín của Minh Hoa Chương. Tác phong làm việc của người nọ vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt thôi mà đã dọn ra được một viện trống. Mấy người vừa vào trong là đã cảm nhận được hơi lạnh âm u phả vào mặt.
Mặc dù Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Chương rất ngứa mắt nhau, nhưng khi cần hành động, họ không hề qua loa một chút nào cả. Gần như là họ đã đồng loạt vén vạt áo lên, động tác như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui. Nhậm Dao đi theo ở phía đằng sau, bước chân chợt trở nên hơi do dự.
Nàng ấy không sợ kẻ địch mạnh hay côn đồ, nhưng lại sợ người chết. Nhưng mà, nếu như nàng ấy thể hiện sự sợ hãi của mình ra bên ngoại, thì có vẻ sẽ giống như là không bằng nam nhân vậy. Trong khi Nhậm Dao thấy bối rối, thì sau lưng nàng ấy chợt vang lên một tiếng la rất to, Giang Lăng ôm lấy Nhậm Dao, kêu la ầm ĩ: “Ta sợ người chết, ta không dám vào đâu.”
Nhậm Dao lạnh mặt đẩy hắn ta ra, Giang Lăng thì sống chết không buông tay, dính chặt vào người Nhậm Dao, cứ như là miếng kẹo da trâu cỡ lớn vậy. Nhậm Dao không thể thoát ra được, nàng ấy ra vẻ ghét bỏ mà nói: “Nhìn lại cái tính nết này của ngươi mà xem, đúng là chỉ có thể làm cho Vũ Lâm quân xấu mặt thôi. Được rồi, đứng đàng hoàng lại đi, ta ở bên ngoài với ngươi.”
Bấy giờ Giang Lăng mới cười đùa tí tửng mà đứng thẳng người dậy, tuy ngoài miệng thì Nhậm Dao ra vẻ ghét bỏ, nhưng thật ra, lòng nàng ấy lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trấn Quốc Công đi sau cùng, ông thản nhiên liếc mắt sang nhìn Giang Lăng một cái. Cùng là nam nhân với nhau, ông có thể hiểu rõ những tâm tư đó của Giang Lăng một cách dễ như trở bàn bàn tay. Chỉ là, ông thấy khá bất ngờ, hoá ra thế tử Giang An Hầu vô học, chơi bời lêu lổng trong miệng người đời, lại có tâm tư tinh tế tỉ mỉ như vậy ư?
Có thể nhận ra được sự sợ hãi trong lòng nữ tử mà mình ngưỡng mộ, nhưng lại không mượn cơ hội này để thể hiện “khí khái nam tử” của mình, mà ngược lại, hắn ta lại chọn ôm một cái cớ vào người mình, khéo léo “gỡ bỏ” sự rối bời, khó xử trong nội tâm nàng ấy. Phần tâm tư này còn khó hơn nhiều so với việc ôm đồm nhiều thứ rồi đứng ra nói là “ta sẽ bảo vệ nàng”.
Có thể là do bản tính thiện lương nhạy cảm, hoặc cũng có thể là do hắn ta rất yêu nữ tử kia.
Trấn Quốc Công cảm thán xong thì cũng đi vào trong mà không hề do dự gì. Ông đã sống hơn nửa đời người rồi, ít ra thì cũng chưa đến cái mức không gan dạ bằng mấy đứa nhỏ. Trấn Quốc Công tự nhận mình “đã thấy hết mọi sóng to gió lớn, thì còn sợ gì một thi thể”, nhưng sau khi đi vào, rồi sau khi ông nhìn thấy người vốn quen thuộc lại nằm trên giường băng, máu me khắp người, khớp xương cong lại một cách bất thường, ông vẫn cảm thấy nó đã vượt xa khỏi khả năng tiếp nhận của bản thân ông.
Trấn Quốc Công không có cách nào có thể tưởng tượng tiếp được rằng, vốn dĩ là, ban đầu, những vết thương này được kẻ ấy hướng về phía Minh Hoa Thường.
Minh Hoa Chương đã mang găng tay vào rồi, hắn đang cúi người lật mí mắt của Chiêu Tài ra xem. Đá lạnh bốn phía tỏa ra một luồng hơi lạnh nhàn nhạt, khuôn mặt Minh Hoa Chương bị bao phủ trong đó, bình tĩnh mà lạnh lùng, như mang một thứ thần tính trách trời thương dân.
Trấn Quốc Công đã từng nhìn thấy một Minh Hoa Chương hiếu thuận, chăm chỉ, ôn hòa, hiền hậu, biết giữ lễ nghĩa, nhưng, đây lại chính là lần đầu tiên ông nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nhất thời, ông thấy khá bất ngờ. Từ khóe mắt, Minh Hoa Chương vô tình trông thấy vẻ mặt khác thường của Trấn Quốc Công, hắn bèn nói một cách ấm áp rằng: “Phụ thân, vì để giữ gìn thi thể nguyên vẹn, nên trong lúc khám nghiệm tử thi, không thể để quá nhiều người ở lại được, làm phiền phụ thân ra ngoài đợi ạ.”
Mới đây Trấn Quốc Công ông còn cảm thán vì Giang Lăng biết cách “tìm bậc thang” cho người khác leo xuống, vậy mà bây giờ, đối tượng được “cho bậc thang” lại trở thành chính mình, thật sự là lòng ông đã ngổn ngang bao điều. Ông thở dài, không cố chấp giữ sĩ diện nữa mà thuận theo đó đi ra ngoài.
Vừa đẩy cửa ra, ánh nắng xán lạn chiếu vào mặt, như là một thế giới khác vậy. Giang Lăng và Nhậm Dao đang đứng nói chuyện ở ngoài hành lang, bọn họ thấy Trấn Quốc Công đi ra thì không hỏi gì cả, chỉ cười vấn an Trấn Quốc Công: “Trấn Quốc Công.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trấn Quốc Công thấy hơi xấu hổ, tự giễu chính mình: “Không chịu mình già thì không được, đã là kẻ “bước nửa chân xuống mồ” rồi, vậy mà chẳng can đảm bằng hai đứa nhỏ nữa.”
Giang Lăng nghe thấy thế thì chỉ tùy tiện nói: “Trấn Quốc Công nói quá lời rồi, người bình thường mà nhìn thấy thi thể thì đều sẽ sợ hãi, Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên, hai người bọn họ mới là không bình thường ấy chứ.”
Trấn Quốc Công chợt thấy hơi tò mò về nơi mà Minh Hoa Chương nhậm chức, thế là ông hỏi: “Phủ Kinh Triệu thường đối mặt với những thứ này à?”
“Bình thường bọn ta tập luyện ở Bắc Nha, cũng không biết rõ chuyện của phủ Kinh Triệu nữa, nhưng mà, lần nào ta gặp Minh Hoa Chương thì cũng đều có thi thể cả.” Giang Lăng thở dài: “Tạ Tế Xuyên trông có vẻ giống kiểu người “chứa một bụng toàn ý xấu”, hắn ta không sợ thi thể thì cũng không có gì là lạ cả; mà ngược lại là Minh Hoa Chương ấy, trông hắn có vẻ lịch sự ổn trọng, nhưng thực chất, hắn rất can đảm, cái gì kích thích thì lại thích cái đó. Thi thể lần này cũng không tới nỗi nào cả, lần trước mới đáng nói kia kìa. Khi đó có một vụ nổ xảy ra ở đình nghỉ mát, nạn nhân bị nổ đến mức máu thịt văng tung tóe, từ mặt đất cho đến trên cây, chỉ toàn là da thịt cháy đen, đến cả bộ khoái lâu năm đã phá án hơn ba mươi năm cũng thấy buồn nôn; ấy thế mà Minh Hoa Chương lại là người đầu tiên xông vào trong hiện trường, làm như không có vấn đề gì mà chắp vá những phần không lành lặn của thi thể lại. Ồ, đúng rồi, còn có Minh Hoa Thường nữa. Quả đúng là không hổ danh là huynh muội mà. Có đôi khi, Minh Hoa Thường còn mạnh mẽ hơn cả Minh Hoa Chương nữa, dám căng mắt ra mà nhìn chằm chằm vào nơi người chết vừa nằm một mình, ta thấy mà còn sợ hãi…”
Nhậm Dao nhẹ nhàng đụng Giang Lăng một cái, ra hiệu cho hắn ta hòng nhắc nhở hắn ta chú ý lời nói của mình, sau đó nàng ấy nói: “Người chết là lớn nhất, ngươi bớt tranh cãi lại đi. Nếu không phải là do chúng ta sơ suất, thì Chiêu Tài cũng sẽ không đến mức phải bỏ mạng. Là do bọn ta có lỗi với nhị nương, hại muội ấy bị bệnh, xin Trấn Quốc Công thứ tội.”
Trấn Quốc Công xua xua tay rồi nói: “Đây không phải là lỗi của các ngươi, Hoa Chương nói đúng, người đáng chết là tên điên kia, cả nhị nương và Chiêu Tài đều là người bị hại.”
Nói đến đây, Trấn Quốc Công chợt ý thức được rằng, ông chỉ nhìn thấy thi thể thôi mà tim đã đập nhanh đến mức không thể chịu đựng được, Minh Hoa Chương còn quen thuộc với Chiêu Tài hơn cả ông, nhưng hắn không chỉ phải đối mặt với khuôn mặt của người quen, mà còn phải nhìn để biết xem Chiêu Tài chết thế nào, thế thì, chẳng phải là lòng hắn sẽ còn khó chịu hơn thế này nữa sao?
Đêm qua, sau khi Minh Hoa Thường được đưa về phủ, Trấn Quốc Công đã đặt hết mọi sự chú ý vào Minh Hoa Thường, không có thời gian chú ý đến những việc khác nữa. Như thể là, việc Minh Hoa Chương quay về chỉ trong một cái chớp mắt, rồi việc hắn chăm sóc cho muội muội bị bệnh, sắp xếp hậu sự cho Chiêu Tài, và xử lý ổn thoả những vấn đề liên quan đến tâm trạng của người thân, chỉ là lẽ hiển nhiên vậy. Hắn làm tất cả mọi chuyện một cách vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức, khiến người ta ngỡ như trời sinh đã là như vậy rồi.
Nhưng, thiếu niên đứng trước mặt tất cả mọi người, thuần thục che gió chắn mưa cho người khác, năm nay cũng chỉ mới có mười bảy tuổi thôi. Mà, một ngày trước đó, hắn vừa mới mất đi hai người thân nữa.
Nếu như tính cả thai nhi chưa ra đời trong bụng Quận chúa Vĩnh Thái nữa, thì là mất đi ba người thân.
Trấn Quốc Công bỗng giật mình, bắt đầu từ khi nào, từ khi nào mà đến cả ông cũng quen với việc để Minh Hoa Chương chắn ở phía trước? Cái chết của Thái tử Chương Hoài quá đỗi bi thương, đã trở thành tâm bệnh của những cựu thần như bọn họ. Mấy năm qua, Trấn Quốc Công không dám lơ là trong việc nuôi dạy Minh Hoa Chương, chỉ hận sao không thể để cho hắn có được hết tất cả mọi mỹ đức trong thiên hạ này. Nhưng mà, đến tận hôm nay Trấn Quốc Công mới giật mình ngộ ra rằng, hình như Minh Hoa Chương đã ngoan ngoãn quá mức rồi.
Lúc nào cũng chấp nhận gánh vác mọi thứ, luôn chín chắn và đáng tin cậy, thời gian dần trôi, tất cả mọi người cũng dần quên mất rằng, hắn cũng là một con người có máu có thịt, hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ thấy mệt mỏi, cũng sẽ có lúc không thể kiên trì được.
Trấn Quốc Công chợt hỏi: “Các ngươi cảm thấy Minh Hoa Chương là người như thế nào?”
Ngay trước mặt cha người ta, bọn họ không thể nào nói xấu người ta được, Nhậm Dao suy nghĩ một lúc rồi chân thành nói: “Hắn là một người vô cùng đáng tin cậy.”
Bình thường Giang Lăng rất kiêu ngạo và ồn ào, lúc nào cũng tự cảm thấy mình là người tốt nhất thiên hạ này, nhưng bấy giờ hắn ta lại nói: “Những lời oai phong lẫm liệt, những thứ như là đại nghĩa kia, nếu là do người khác nói, cho dù có là cha ta đi chăng nữa, thì ta cũng sẽ cảm thấy bọn họ đang khoác lác, nhưng nếu là Minh Hoa Chương nói, thì ta lại tin.”
Trấn Quốc Công nghe ra được rằng, hai người trẻ tuổi này thật tâm thật dạ công nhận con người Minh Hoa Chương. Ông nhìn thoáng qua cảnh xuân đang không ngừng sinh sôi, ra sức chờ một tín hiệu xuân về được gửi đi, ông im lặng một lúc rồi mới hỏi tiếp: “Vậy, các ngươi cảm thấy Thường Thường là người như thế nào?”
Nói đến đây, vẻ mặt của Nhậm Dao và Giang Lăng đều đã thoải mái hơn rất nhiều. Nhậm Dao lập tức nói ra rất nhiều ưu điểm của nàng, ví dụ như là thấu tình đạt lý, khéo hiểu lòng người, thông minh tinh tế, can đảm, cẩn trọng,… Giang Lăng không khen Minh Hoa Thường bằng một loạt các mỹ từ như Nhậm Dao, mà nàng ấy nói cái nào, hắn ta sẽ ở bên cạnh mà gật đầu và nói rằng: “Ừm, ta cũng cảm thấy vậy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dáng vẻ “kẻ xướng người họa” này của hai người họ trông rất thú vị, Trấn Quốc Công không nhịn được mà nở nụ cười. Nhưng sau khi cười, lòng ông lại trĩu nặng một nỗi niềm.
Đây là lần đầu tiên ông nghe người ngoài nói Minh Hoa Thường thông minh tinh tế, can đảm thận trọng, bấy giờ ông mới giật mình nhận ra rằng, thật ra ông không hề hiểu rõ nữ nhi của mình. Mấy năm qua, ông vẫn luôn tập trung hết mọi sự chú ý vào Minh Hoa Chương, trong lòng trong mắt trong đầu ông đều là “không thể phụ lại sự tin tưởng phó thác của Thái tử Chương Hoài”. Ông tạo nên một sự chờ mong quá cao với Minh Hoa Chương, nhưng lại lơ là nữ nhi của chính bản thân mình.
Ông cho rằng, cung cấp vật chất đủ đầy cho nữ nhi có nghĩa là đang đối xử rất tốt với nàng, nhưng ông lại quên mất rằng, thứ mà con cái cần là bầu bạn.
Nếu như Du Lan còn sống, chắc chắn là bà sẽ không làm như thế. Nếu như Vũ Tễ lớn lên ở Công phủ, cùng bầu bạn với Thường Thường, thì cũng sẽ không thành ra như thế.
Trấn Quốc Công nghĩ đến chuyện cũ, tâm trạng cứ ngày một nặng nề hơn. Xem ra, quả thật là ông không phải là một vị trượng phu, một người cha tốt. Chính tay ông đưa tiễn thê tử và trưởng nữ, đến cả tiểu nữ nhi được nuôi dưỡng bên cạnh mà ông cũng không làm tròn nghĩa vụ của một người cha, thật sự đáng hổ thẹn khi mang danh là nam nhân.
Trấn Quốc Công chậm rãi buông tiếng thở dài, cũng dần hiểu được vì sao Minh Hoa Thường lại dựa dẫm vào Minh Hoa Chương nhiều đến thế. Bỏ qua không nhắc tới thân phận, thì Minh Hoa Chương còn tận tụy hơn nhiều so với người làm cha này, hắn hiểu rõ sở thích của Minh Hoa Thường, hiếm có nhất là hiểu được tình cảm của nàng, sẵn lòng làm những việc mà người đời thấy là không đúng đạo lý, đi ngược lại với lẽ thường cùng nàng.
Chẳng trách tại sao sau khi tỉnh lại, Minh Hoa Thường không thể nói ra thành lời với bọn họ, mà mãi đến tận khi thấy Minh Hoa Chương quay về, nàng mới có thể khóc ra thành tiếng.
Bọn họ đều cho rằng nàng kinh sợ, nhưng Minh Hoa Chương lại biết, biết rằng nàng đang tự trách mình. Không phải là nàng mất đi một nha hoàn, mà là đã mất đi một bằng hữu.
Chút băn khoăn cuối cùng của Trấn Quốc Công về Minh Hoa Chương, cuối cùng cũng đã tiêu tan. Thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, ông không phải là một người cha tốt, không có tư cách đâu mà chỉ tay năm ngón vào hôn sự của nữ nhi ông. Thường Thường và Hoa Chương có thể đi tới bước nào, thì cứ để hai đứa nó tự quyết định đi.
Trấn Quốc Công nhìn ánh hoàng hôn đang dần bị nuốt chửng mà ngẩn người, nhưng bấy giờ, cánh cửa phía sau lưng ba người đột ngột bị mở ra, Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài: “Ngươi vẽ một tấm bản đồ, ghi rõ ra là các ngươi đã tìm được bộ đồ dính máu ở đâu, Dương bán điên sống ở nơi nào, lát nữa… Không, bây giờ đưa cho ta.”
Tạ Tế Xuyên ra vẻ ghét bỏ, hắn ta “chậc” một tiếng rồi nói: “Trời đã tối đen như mực rồi, vẽ sẽ hại mắt lắm, chờ sang ngày mai đi.”
“Bây giờ mặt trời còn chưa lặn, ngươi vẽ nhanh một chút thì sẽ không hại đến mắt của ngươi đâu.” Minh Hoa Chương ra hiệu cho tùy tùng ngoài phòng: “Đi lấy bút mực đến cho Tạ lang quân.”
Tạ Tế Xuyên khẽ “xùy”, hắn ta lại nói: “Có việc để ta làm thì gọi là “Tạ lang quân”, bình thường thì là người không có phận sự, ngươi cũng tính toán chi li thật đấy.”
Minh Hoa Chương coi như không nghe thấy những lời châm chọc đó, sau khi tận mắt nhìn thấy Tạ Tế Xuyên bắt tay vào vẽ bản đồ, thì hắn mới nói: “Hôm nay đã làm phiền các ngươi đưa Chiêu Tài về rồi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ta tiễn các ngươi ra ngoài.”
“Không cần.” Tạ Tế Xuyên chẳng thèm cũng chẳng muốn nghe hắn “giả mù pha mưa” [*], nên hắn ta nói: “Chân ta vẫn chưa già đâu, ta vẫn tự đi được. Ngươi quay về chăm sóc cho Nhị muội muội đi, lỡ xảy ra chuyện gì thì ngươi lại trách ta làm lãng phí thời gian của ngươi.”
[*] Giả mù pha mưa nghĩa đen là mượn khí mù mờ như hơi sương mà xen lẫn hạt mưa, nghĩa chuyển là mượn chuyện nhỏ mọn mà làm ra chuyện lớn, ví dụ như là mượn lời nói đùa mà mắng người khác thật, mượn sự đánh giỡn mà đánh thật,… Trong trường hợp này, có thể là Tạ Tế Xuyên cảm thấy Minh Hoa Chương đang mượn lý do trời tối để tiễn bọn họ về, nhưng thật ra là hắn đang muốn đuổi khéo mọi người đi, cho nên Tạ Tế Xuyên mới “chẳng thèm cũng chẳng muốn nghe”. (Tham khảo: Đại Nam quấc âm tự vị)
Minh Hoa Chương nghe xong thì không tiễn nữa thật, hắn nói: “Vậy mọi người đi đường cẩn thận, gặp lại sau.”
Tất nhiên là Trấn Quốc Công sẽ không thể thất lễ như vậy được rồi, ông lập tức phái quản gia tiễn ba người xuất phủ, trong khi bọn họ hàn huyên, thì Minh Hoa Chương đã quay về nội viện, tiếp tục trông chừng Minh Hoa Thường rồi.
Minh Hoa Chương hỏi nha hoàn, sau khi biết được rằng, trong khoảng thời gian này, Minh Hoa Thường không tỉnh lại và cũng không gặp ác mộng, thì hắn mới dần thấy yên tâm. Hắn ngồi bên giường, lặng lẽ lật bản đồ ra xem, tay còn lại thì vẫn cầm lấy cổ tay của Minh Hoa Thường.
Hắn không có cách nào có thể đi vào trong giấc mộng, đuổi thứ đã khiến nàng sợ hãi đi, nên chỉ có thể dùng cách thức này mà nói cho nàng biết rằng, hắn ở đây.
Vẫn luôn ở đây.
Khi Minh Hoa Thường mở mắt ra, nàng đã trông thấy một bức tranh như vậy.