Song Bích

Chương 172



Minh lão phu nhân tin Phật, muốn ở lại Đại Chiêu Quốc Tự dùng đồ ăn chay rồi mới về. Gần đến giờ ăn cơm, mọi người của phủ Trấn Quốc Công lục tục đi vào trai phòng.

Minh lão phu nhân đến cuối cùng, bà ta được Minh tam phu nhân đỡ, chầm chậm đi vào chủ tọa. Sau khi Minh lão phu nhân ngồi xuống thì nhàn nhạt nói: “Người đã đến đông đủ rồi thì dùng bữa đi.”

Mọi người đáp “vâng” rồi lần lượt cầm lấy đũa. Đại Chiêu Quốc Tự đã quen chiêu đãi hoàng thân quốc thích, đồ ăn chay được chế biến vô cùng tinh xảo, mọi người chia bàn ra mà ăn. Trong trai phòng, người ta chỉ có thể nghe được vài tiếng sột soạt nhỏ xíu.

Mặc dù đại tộc đều chú ý đến việc “ăn không nói, ngủ không nói”, nhưng cơ hội gặp mặt Ung Vương không nhiều, không nắm bắt dịp này thì còn phải chờ đến lúc nào nữa đây? Minh lão phu nhân chủ động hỏi Lý Hoa Chương: “Ung Vương, gần đây ngươi vẫn ổn cả chứ?”

Lý Hoa Chương nghe thấy lão phu nhân hỏi mình thì đặt đũa xuống rồi trả lời: “Vãn bối vẫn ổn, tạ Minh lão phu nhân nhớ mong.”

Hắn vẫn tự xưng là vãn bối, chứng tỏ vẫn nhớ đến phủ Trấn Quốc Công, Minh lão phu nhân nở nụ cười, hỏi: “Chuyện thuộc bổn phận của lão thân thôi, không dám nhận. Phủ của Ung Vương đã được dọn dẹp đến đâu rồi?”

Ngay trước mặt mọi người, Lý Hoa Chương rất nể mặt Minh lão phu nhân, hắn nói: “Vương phủ đã được tu sửa gần xong, mấy ngày nữa là có thể dọn vào. Tuy rằng trong cung sẽ đưa người đến, nhưng đây là lần đầu tiên vãn bối ở riêng, trên phương diện nhân lực, vẫn còn có rất nhiều thứ mà vãn bối không biết nên quản lý như thế nào, mong Minh lão phu nhân chỉ dạy nhiều hơn.”

Lý Hoa Chương cũng biết rõ là Minh lão phu nhân không tốt với Minh Hoa Thường. Lúc hắn còn ở trong phủ đã mang danh là thai long phượng cùng Minh Hoa Thường, tốt xấu gì thì ngoài mặt Minh lão phu nhân cũng sẽ xử lý công bằng, nhưng bây giờ hắn không còn ở đây nữa, Tô Vũ Tễ cũng không về, Minh lão phu nhân không còn cần phải kiêng kỵ gì, càng ngày càng đối đãi khác đi với Minh Hoa Thường.

Đương nhiên là Lý Hoa Chương đau lòng cho Minh Hoa Thường rồi, nhưng mà, phát tiết tâm trạng không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Hắn có thể ỷ vào thân phận của mình mà dạy dỗ Minh lão phu nhân, sau đó thì sẽ ra sao? Sau khi Minh Hoa Thường về phủ, nàng sẽ sống thoải mái hơn hay sao?

Không, hắn ra vẻ anh hùng, ngoại trừ ép Minh Hoa Thường phải đối đầu với người nhà ra, thì không có chút ý nghĩa nào cả. Chuyện quan trọng nhất mà hắn luôn luôn phải làm, đó là giúp Minh Hoa Thường có thể sống thoải mái hơn, chứ không phải là thể hiện khí phách nhất thời như thế.

Minh lão phu nhân là tổ mẫu của Minh Hoa Thường, quan hệ huyết thống này là không thể nào cắt đứt được, hắn không thể để Thường Thường gánh tội danh bất hiếu được, cũng không thể “giật dây” bảo nàng và nhà mẹ đẻ không qua lại nữa. Thế nên, hắn chỉ có thể cố gắng tranh thủ tăng lợi thế cho Minh Hoa Thường, để Minh lão phu nhân nhìn thấy, biết rằng càng đối xử tốt với Minh Hoa Thường thì lợi ích sẽ càng lớn hơn, như thế thì về cơ bản, hắn mới có thể giải quyết được sự bất công của Minh lão phu nhân.

Minh lão phu nhân nghe ra được ý trong lời Lý Hoa Chương nói thì rất hài lòng, nhưng bà ta cũng tự mình biết mình, dù thế nào đi chăng nữa thì Lý Hoa Chương cũng mang họ Lý, đương nhiên chuyện phủ đệ của hắn đã có Thái Bình Công chúa giúp đỡ, không tới lượt một thần phụ khác họ như Minh lão phu nhân ra vẻ trưởng bối. Minh lão phu nhân nói: “Kiến thức của lão thân nông cạn, không dám vung tay múa chân về phủ Ung Vương. Có điều, trong nhà không có nữ chủ nhân, chung quy, cũng không phải kế lâu dài, Ung Vương không ngại thì suy xét đến việc cưới Vương phi đi.”

Minh tam phu nhân sợ Minh lão phu nhân thúc giục nôn nóng quá sẽ khiến Ung Vương chán ghét, thế là bà ta vội vàng chêm lời, bổ sung vào thêm: “Mẫu thân, Ung Vương còn trẻ, đang là thời điểm kiến công lập nghiệp, chưa vội thành hôn.”

Đúng thật là trước đó Lý Hoa Chương đã từ chối việc thành hôn, mọi người trong phủ Trấn Quốc Công vô thức cảm thấy, bây giờ cũng sẽ là như thế. Không ngờ, Lý Hoa Chương lại nâng chén trà lên, hắn uống một hớp rồi bỗng nhiên nói: “Minh lão phu nhân nói rất đúng, cũng đến lúc suy xét về hôn sự rồi. Sau này, khi ta cầu hôn người ta thích, còn xin Minh lão phu nhân vui lòng chỉ dạy nhiều hơn.”

Minh Hoa Thường đang bới cơm, nghe đến đây thì nàng suýt nghẹn lại. Nàng kinh ngạc ngước mắt lên, phát hiện ra những người khác trong trai phòng đều mang những vẻ mặt khác nhau.

Đến cả Minh lão phu nhân cũng thấy rất bất ngờ, bà ta nhiều lần suy đoán ý trong câu nói này của Lý Hoa Chương, rồi lên tiếng thăm dò: “Ý của Ung Vương là, ngươi đã có người ngươi vừa ý cho vị trí Vương phi rồi à?”

Lý Hoa Chương lại cười nói: “Đương nhiên là ta đã có người vừa ý, nhưng có thể thành hay không, thì còn phải xem ý nguyện của nàng ấy nữa kìa.”

Minh lão phu nhân khẽ cười, nụ cười này còn mang chút phức tạp. Bà ta vẫn không thể nắm chắc được là Lý Hoa Chương đang muốn nói gì, thế nên, chỉ đành vừa quan sát vẻ mặt Lý Hoa Chương, vừa nửa thật nửa giả mà thở dài: “Ung Vương nhân trung long phượng, nếu ngươi cầu hôn, sao lại có nữ tử nỡ từ chối kia chứ?”

Câu này có ý lấy lòng, nhưng cũng không thể xem là nói quá được. Chuyện ở vườn Phù Dung vào ngày Hoa triêu không được tuyên truyền công khai rộng rãi, ngoại trừ một số nhỏ hoàng thân quốc thích ra thì đại đa số người không biết là hôm đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết là tiền Kinh Triệu Doãn, Liêu Ngọc Sơn đã dính líu đến việc gây rối loạn nên đã bị bắt giữ. Lời nguyền làm Kinh Triệu Doãn thì sẽ không thể giữ chức tròn hai năm, một lần nữa, lại ứng nghiệm rồi l.

Văn thư bổ nhiệm Kinh Triệu Doãn mới vẫn chưa được đưa xuống, nhưng thực quyền của phủ Kinh Triệu đã do Thiếu doãn đã từng, cũng chính là Ung Vương bây giờ, lục tục tiếp nhận. Nữ hoàng ban cho Lý Hoa Chương mảnh đất phong quan trọng như vậy, không chỉ có thế, còn để hắn nắm giữ thực quyền nội chính của kinh thành. Từ đấy có thể thấy được rằng, nữ hoàng vô cùng coi trọng Lý Hoa Chương.

Phải biết rằng, phụ thân của Lý Hoa Chương, Lý Hiền, cũng là Thái tử; mà so với Thái tử, Tương Vương, thì hắn càng “danh chính ngôn thuận” hơn. Thế nên, dù Nữ hoàng có “lướt qua” nhi tử, truyền hoàng vị cho huyết thống của Thái tử Chương Hoài, thì cũng không hẳn là chuyện không thể xảy ra.

Khoảng thời gian này, người trong triều suy đoán sôi nổi, Ung Vương nhanh chóng trở thành người “chạm tay vào là bỏng tay ngay”. Lý Hoa Chương trước kia đã có tài danh và mỹ danh, khi ở Lạc Dương còn từng được xưng là “thần đô song tú” cùng với Tạ Tế Xuyên, giờ đây, Lý Hoa Chương đã có thêm thân phận hoàng tộc, tiếng tăm của hắn nhanh chóng vượt qua tất cả các vị lang quân cùng tuổi, trở thành “đệ nhất rể vàng” hoàn toàn xứng đáng của Trường An.

Thân phận cao quý, trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, còn nắm thực quyền, một vị Vương gia như thế này mà đưa tay ra, đừng nói là làm Vương phi, dù có làm Trắc phi đi chăng nữa, thì chỉ e là trong cả cái thành Trường An này, chẳng có được mấy nữ tử từ chối hắn đâu.

Lý Hoa Chương nghe thấy Minh lão phu nhân từ chối cho ý kiến thì quay đầu lại hỏi Minh Hoa Thường, người đang vùi đầu ăn cơm ở bàn bên cạnh: “Thường Thường, muội cảm thấy thế nào?”

Thoáng chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường đang ăn ngon lành, suýt chút nữa là đã bị sặc chết bởi nước miếng của mình rồi. Nàng vội vàng nâng chén trà lên uống cho đỡ sợ, cũng không dám ngước mắt lên mà đã lên tiếng: “Chuyện của huynh, sao muội biết được kia chứ?”

Lý Hoa Chương chỉ cười một tiếng rồi lại đưa tay gắp thức ăn cho Minh Hoa Thường: “Uống chậm thôi, cẩn thận kẻo bỏng.”

Trong trai phòng, không có ai nói chuyện, nhưng các nữ quyến nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc không thôi, không khác gì nhau cả.

Ung Vương nói vậy, có nghĩa là gì? Là ý mà bọn họ đang hiểu à?

Trấn Quốc Công ngồi ở vị trí trên cùng, đến bây giờ thì ông cũng không thể nhìn nổi nữa, bèn nói: “Các con còn nhỏ, suy xét những việc này làm gì. Ăn cơm cho đàng hoàng đi, đừng nghĩ những chuyện vô dụng này nữa.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lý Hoa Chương nhận ra Trấn Quốc Công có hơi không vui, nên hắn cũng biết điều mà dừng chủ đề này lại, không “làm càn” nữa. Minh lão phu nhân lại rất bất mãn, bà ta liếc nhìn Trấn Quốc Công một cái rồi nói: “Nhỏ gì mà nhỏ, nhị nương cũng đã mười bảy rồi, “trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng”, đây là chuyện thường tình. Bây giờ thánh nhan còn cầm quyền, chuyện tuổi tác của nữ tử đã được nới lỏng ra hơn rất nhiều, nếu như là lúc chúng ta còn trẻ, nữ tử qua mười sáu tuổi mà chưa thành hôn thì quan viên mai mối sẽ đến nhà cưỡng ép phối hôn. Nhị nương làm loạn lâu như thế, đã đến lúc nên suy xét về vấn đề chung thân đại sự rồi, nhưng các tỷ tỷ trước nó vẫn chưa được gả đi, nó không tiện nói chuyện cưới gả. Chi bằng hãy chọn ngày lành đẹp trời mở từ đường nhà tổ, để Vũ Tễ sửa họ, chuyển về công phủ đi.”

Tô Vũ Tễ ăn cơm rất nhanh, chưa được bao lâu là đã ăn xong tất cả đồ ăn rồi. Nàng ấy đang lau tay, bỗng nghe thấy tên của mình thì ngẩn người ra.

Trấn Quốc Công sợ Tô Vũ Tễ cảm thấy bọn họ đang ép nàng ấy, ông bèn nhanh chóng nói rằng: “Không sao, mọi thứ đều có một quá trình thích ứng, cứ để con nó từ từ.”

Giọng điệu của Minh lão phu nhân rất chậm nhưng ý trong từng câu từng chữ lại cương quyết, không cho phép bất kỳ ai được chen vào: “Có là khúc mắc gì, thì dù sao cũng phải vượt qua, lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán thì sẽ chỉ thêm loạn. Huống chi, nương tử ở bên ngoài một mình chẳng ra sao cả, để nó quay về sớm một chút đi, rồi còn học hiếu kinh với trưởng bối, sau này cũng dễ bàn chuyện hôn sự hơn.”

Tô Vũ Tễ lẳng lặng đặt khăn lên bàn, nàng ấy hỏi ngược lại: “Học hiếu kinh với trưởng bối à? Học với ai đây?”

Khóe mắt Minh lão phu nhân liếc nàng ấy một cái, rồi bà ta nhàn nhạt nói: “Minh gia nhiều ma ma dạy dỗ như vậy, nhị thẩm mẫu, tam thẩm mẫu của ngươi đều ở đây cả, còn sợ không dạy được ngươi nữa sao?”

Dáng ngồi của Tô Vũ Tễ thẳng tắp, nàng ấy nói: “Ta muốn hiếu thuận thì cũng nên hiếu thuận với cha mẹ ruột của ta, các ngươi vừa không sinh ra ta, vừa không nuôi nấng ta, dựa vào đâu mà lại đi hoa chân múa tay với ta?”

Minh Hoa Thường cắn đũa, yên lặng trợn to hai mắt, thầm thấy vô cùng khâm phục. Minh lão phu nhân chưa từng bị ai chống đối như vậy, sắc mặt bà ta đen đi ngay tại chỗ, Trấn Quốc Công vội nói: “Được rồi, ăn không nói ngủ không nói, ăn cơm trước đi, chuyện còn lại thì đợi đến khi ăn xong rồi hẵng nói.”

Minh lão phu nhân đang giận sôi gan mà lại bị Trấn Quốc Công chặn lại, bà ta tức giận đến nỗi liếc ông một cái, bày ra sắc mặt xấu sau một cuộc nói chuyện đầy mất mặt. Mọi người đã không còn thấy ngon miệng từ lâu, nửa bữa ăn còn lại yên tĩnh và im ắng lắm, người nào người nấy nhai cơm mà như nhai sáp nến.

Sau khi tất cả mọi người đều đã đặt đũa xuống, mặt Trấn Quốc Công sầm lại, ông trịnh trọng nói: “Cả đời này, ta không thẹn với Thái tử Chương Hoài, không thẹn với việc trung nghĩa nhân hiếu, duy chỉ có lỗi với người nhà. Ta không làm tròn bổn phận của một phụ thân, vô cùng có lỗi với Vũ Tễ. Ta đã đồng ý với Vũ Tễ là sẽ không ép nó, lúc nào nó đồng ý quay về thì quay về, nhưng trong nhà vẫn sẽ luôn có chỗ cho nó. Ta cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu như sau khi hứa hẹn mà không làm được, thì cũng mất mặt quá.”

Mọi người đều khá sửng sốt, Minh Hoa Thường lên tiếng: “Phụ thân…”

Trấn Quốc Công đưa tay ra ngăn Minh Hoa Thường lại, rồi ông lại nói: “Không cần lo lắng cho ta, ta biết mình đang làm gì, bây giờ chính là lúc mà ta nên chấp nhận cái giá xứng đáng cho chính ta. Ta đã là người “bước một chân xuống mồ” rồi, nửa đời đầu vì trung nghĩa, nửa đời sau chỉ muốn vì chính bản thân mình. Ta không có mặt mũi nào bảo bọn trẻ tận hiếu, bọn nó muốn sống thế nào thì sống, không cần phải ở bên cạnh ta. Người làm phụ thân là ta đây không có cách nào có thể đền bù được những điều khuyết thiếu trong mấy năm trước, chỉ có thể mà làm ra chút chuyện nằm trong khả năng của ta vì bọn nó. Cho nên, nhân lúc bây giờ mọi người tề tựu đông đủ ở đây, chúng ta chia gia sản đi.”

Lần này, Minh lão phu nhân đã vô cùng kinh hãi, sắc mặt bà ta thay đổi đột ngột, quát lớn: “Hoang đường! Ta vẫn chưa chết mà ngươi đã muốn chia nhà rồi hả?”

Trấn Quốc Công liếc qua người nhị phòng và tam phòng, ai nấy đều đang có những vẻ mặt khác nhau, rồi ông bình tĩnh nói tiếp: “Mẫu thân, đây là chuyện sớm hay muộn thôi, ta không tin là tam đệ muội chưa từng lặng lẽ nhắc qua với người. Thay vì che che giấu giấu, trốn trốn tránh tránh mà nói, thì chi bằng cứ lôi nó ra, để cả nhà chúng ta cùng bàn bạc. Ta làm Đại huynh có trách nhiệm chèo chống gia đình, về chuyện chia gia sản này, ta cũng xin nói thêm đôi câu. Tiền chung thì chia làm ba phần, nhị phòng và tam phòng đều lấy một phần, vàng bạc đá ngọc và tài vật trong phố thì quy ra theo giá chợ, cũng chia thành ba phần, nhị phòng và tam phòng đi chọn trước, phần còn lại thì để cho đại phòng.”

Minh lão phu nhân có phản ứng rất mãnh liệt trước chuyện chia gia sản, nhưng Minh nhị phu nhân và Minh tam phu nhân lại im lặng, vểnh tai nghe Trấn Quốc Công nói.

Trong sổ sách chung có bao nhiêu tiền, thì trong lòng mọi người đều nắm chắc, ngoài mặt thì sẽ chia bằng nhau, không có gì đáng để nói. Thứ chênh lệch thật sự, là tài sản riêng.

Tiền của đại phòng ấy à, tất nhiên là không thể nào đưa cho bọn họ được rồi, Minh nhị phu nhân hoàn toàn không trông cậy gì vào đó cả. Thứ mà bà ta quan tâm, là tiền riêng của lão phu nhân kìa.

Trấn Quốc Công uống một hớp trà rồi lại nói tiếp: “Ta thân làm con trưởng, hiếu thuận với mẫu thân là bổn phận, tất nhiên là ta sẽ phụng dưỡng mẫu thân cả đời. Nếu như mẫu thân muốn đến nhà Nhị đệ, Tam đệ giải sầu, ta cũng sẽ không có ý kiến gì. Bạc theo tháng và của hồi môn trong mấy năm qua của mẫu thân là tiền riêng của người, ta không dám đụng vào, mẫu thân muốn cho ai thì cho. Của hồi môn của Du Lan không phải là tiền của Minh gia chúng ta, sẽ được chia đều ra thành hai phần cho Vũ Tễ và Thường Thường, ta sẽ không nhúng tay vào. Về phần cửa hàng, điền trang, phần thưởng, vải vóc dưới tên ta, thì sẽ được chia thành bốn phần theo giá chợ; Vũ Tễ và Thường Thường, mỗi đứa một phần, hai phần còn lại thì một phần cho Ung Vương, một phần cho Tô Hành Chỉ.”

Lý Hoa Chương và Tô Hành Chỉ đều lấy làm kinh hãi, Tô Hành Chỉ không thể ngờ là trong chuyện này cũng còn có phần của mình, thế là y vội nói: “Quốc Công, ta không dám nhận. Ta và Minh gia không thân không thích, sao ta có thể nhận tài sản của ngài cho được kia chứ?”

Lý Hoa Chương cũng nói: “Đúng vậy, trong lòng ta, ngài giống như phụ thân, ta cảm kích ân dưỡng dục của ngài còn không kịp, sao ta có thể nhận tiền của ngài chứ?”

Trấn Quốc Công xua tay, ông nói: “Xin nói một câu đại bất kính, ta đã theo sát quá trình trưởng thành của Ung Vương, trong lòng ta, ngài cũng giống như con của ta vậy. Thế nên, tất nhiên là những thứ mà ta bàn giao sau khi chết cũng sẽ có một phần của con rồi. Cho Tô Hành Chỉ là tạ lễ, nếu không có hắn và Tô ma ma, Vũ Tễ sẽ không thể sống được cho tới bây giờ. Trong lòng ta, Vũ Tễ chính là bảo vật vô giá, so ra thì một phần gia sản thế này có đáng là gì đâu?”

Phần trước thì Minh lão phu nhân còn miễn cưỡng nghe, rốt cuộc thì khi ông nói đến đây, bà ta cũng không thể nhịn được nữa rồi. Cho Ung Vương một phần thì cũng đành thôi đi, mấy ngày qua Ung Vương được ban thưởng không ít thứ, hoàn toàn không quan tâm đến tiền tài, hắn không thể nào nhận không đồ của Trấn Quốc Công được; nhưng mà, còn cho Tô Hành Chỉ một phần để làm gì?

Nuôi một đứa trẻ ở nông thôn thì có cần tiêu xài bao nhiêu tiền đâu, vậy mà Trấn Quốc Công lại muốn dùng một phần tư sản nghiệp điền trang để thay lời tạ ơn, ông điên rồi à?

Minh lão phu nhân chậm rãi mở miệng: “Tô gia nuôi Vũ Tễ lớn, quả thật là nên nói lời cảm tạ thật đàng hoàng. Nhưng có những cách thức khác để cảm tạ ân tình, dùng tiền để trả thì dung tục quá.”

Trước chuyện Trấn Quốc Công “vung tay” đưa sản nghiệp của đại phòng cho người ngoài, không ai có thể là “người nóng nảy nhất” thay cho Minh tam phu nhân được rồi. Bà ta cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, đại bá đang độ tuổi xuân, bây giờ mà chia gia sản thì sớm quá. Nhị nương và Vũ Tễ còn nhỏ tuổi, chưa ngoan ngoãn dễ bảo, nếu cứ tùy tiện cầm một số tiền lớn như vậy, chỉ e là sẽ dễ gây nên tai họa lắm đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trấn Quốc Công bình thản nhưng kiên quyết, ông nói: “Ta chính là kiểu người dung tục, không biết nói lời dễ nghe đấy. Nếu không dùng tiền thì ta sẽ luôn cảm thấy chưa đủ để biểu đạt tâm ý của ta. Bọn nó không muốn nhận là do lòng hiếu thảo của bọn nó, nhưng ta thân làm trưởng bối, chính bản thân ta phải ngay thẳng chính trực trước đã. Ta đã nghĩ thông suốt rồi, cả đời này, ta tầm thường không làm nên gì to lớn, tâm nguyện lớn nhất chính là nuôi dưỡng Ung Vương trưởng thành, không phụ lòng phó thác của Thái tử Chương Hoài, và cuối cùng là hai nữ nhi có thể quay về bên cạnh ta, người một nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Bây giờ hai tâm nguyện này đều đã được thực hiện, ta không còn cầu mong thêm gì nữa. Tước vị của phủ Trấn Quốc Công này, truyền thừa được thì truyền, còn nếu như triều đình không ban ân điển, mất thì mất thôi. Sau này, khi xuống dưới suối vàng, ta sẽ đi tạ tội với phụ thân ta.”

Minh nhị phu nhân nghe đến đây thì mí mắt bà ta giật một cái, thản nhiên liếc về phía lão phu nhân và tam phòng, thầm nghĩ, thì ra là đang chờ ở chỗ này. Trước đó Trấn Quốc Công đã nói nhiều như thế kia, nhưng mà, câu thật sự mà ông muốn nói lại chính là câu này. Ông thà để tước vị của Minh gia thất truyền, chứ ông sẽ không nhận nhi tử của người khác làm con thừa tự.

Suýt chút nữa Minh nhị phu nhân đã phì cười thành tiếng, bà ta phải cố gắng kìm nén lắm, thì mới có thể giữ được mặt mũi trước mặt mọi người. Sắc mặt của Minh lão phu nhân và Minh tam phu nhân đều rất khó coi, bọn họ đều ý thức được rằng, đây là lời mà Trấn Quốc Công cố ý nói cho bọn họ biết. Những gì mà hôm nay bọn họ nói trong hương phòng, đã bị người ta nghe thấy được rồi.

Trấn Quốc Công trông như thể là không chú ý tới không khí kỳ quái này, ông lại tiếp tục nói: “Còn một việc nữa, nhi tử muốn xin chỉ thị của mẫu thân, ta muốn đưa bài vị của Tô ma ma vào từ đường tổ tiên của Minh gia.”

Minh lão phu nhân nhướng mày thật cao, cho rằng mình đã nghe nhầm: “Cái gì cơ?”

Trấn Quốc Công nghiêm túc nói: “Tô ma ma chăm sóc Du Lan lớn lên, sau đó lại nuôi Vũ Tễ lớn, đối với Minh gia mà nói, ân tình này nặng nề mà cao cả như núi, không khác gì trưởng bối nhà mình, Minh gia nên cúng kiếng nhang đèn cho bà ấy. Bài vị thì đặt bên cạnh Du Lan đi, vậy thì khi Du Lan cô đơn, nàng ấy còn có thể trò chuyện với Tô ma ma.”

Trấn Quốc Công nói xong thì rót đầy một chén trà, ông lại nhìn về phía Tô Hành Chỉ và nói: “Đa tạ mấy các ngươi vì đã chăm sóc Vũ Tễ trong mấy năm qua, ta lấy trà thay rượu, kính ngươi và Tô ma ma một chén.”

Tô Hành Chỉ vội vàng nâng chén tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt Lý Hoa Chương đảo qua những người khác một cách rất bình tĩnh, mặt thì thản nhiên như hồ lặng nước, hắn rót ra một chén trà nhỏ, cười nói: “Trấn Quốc Công nói rất đúng. Tấm lòng thành của Quốc Công, con mà từ chối thì là bất kính, vậy thì con sẽ không biết thẹn mà nhận lấy phần quà này của Quốc Công.”

Sau khi Lý Hoa Chương nhận một phần tài sản riêng của đại phòng, dù Minh lão phu nhân có không đồng ý đi chăng nữa, thì bà ta cũng không có cách nào có thể nói ra được. Mà, như vậy cũng có nghĩa là đã chấp nhận kiểu chia này, thật ra, nhị phòng và tam phòng không hề được chia ít, nhưng so với dự đoán của Tam phu nhân thì ít hơn quá nhiều.

Bữa cơm này, có thể nói là kết thúc trong không khí chẳng vui vẻ gì, tâm tư của Minh lão phu nhân không còn nằm ở chuyện lễ Phật tại Đại Chiêu Quốc Tự nữa, bà ta mất mặt dẹp đường hồi phủ. Lúc bọn họ đi ra ngoài, không biết là vô tình hay cố ý, mà vừa hay nghe thấy Lý Hoa Chương nói chuyện với Minh Hoa Thường, hắn đã nói thế này: “Thường Thường, ta không giỏi quản lý gia sản, nhưng lại không thể chà đạp tấm lòng thành của Trấn Quốc Công được, ta có thể giao phần của ta cho muội, muội quản lý giúp ta được không?”

Sau khi Tô Hành Chỉ nghe thấy thế thì y cũng nói: “Vũ Tễ, ta không phải người Minh gia, không có lý nào lại nhận tài sản riêng của Trấn Quốc Công được. Phần của ta, ta cũng trả lại cho muội nhé.”

Tô Vũ Tễ liếc mắt nhìn y một cái rồi nói: “Đến cả sổ sách mà huynh cũng chưa ghi bao giờ kia mà, chỉ cần nghĩ thôi thì cũng biết là huynh sẽ không quản được rồi. Vậy thì để ta đi, mỗi tháng ta sẽ đưa lợi nhuận cho huynh.”

Minh Hoa Thường nghe xong thì nhỏ giọng nói: “Thật ra muội cũng không biết ghi sổ đâu. Trước kia muội chỉ phụ trách dùng tiền thôi, chưa bao giờ quan tâm đến việc kiếm tiền.”

Lý Hoa Chương nghe thế thì khẽ cười, hắn ra vẻ buồn rầu mà nói: “Vậy thì phải làm sao đây? Ta cũng không biết quản.”

Đôi mắt Minh Hoa Thường ngây thơ vô tội, nàng nói: “Vũ Tễ tỷ, có thể phiền tỷ quản luôn phần của bọn muội được không? Tỷ chia cho Tô huynh bao nhiêu hoa hồng thì đưa cho bọn muội bấy nhiêu. Nếu như tỷ ngại phiền thì muội tự đi lấy nhé?”

Tô Vũ Tễ nghe thế thì mi tâm nhăn lại, việc Tô Hành Chỉ không nhận nằm trong dự đoán của nàng ấy, tiền của hai người họ luôn được để chung rồi tiêu, nên việc Tô Hành Chỉ đưa đồ cho nàng ấy quản lý, Tô Vũ Tễ đã “tập mãi thành quen”. Nhưng Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương mà cũng giao phần của mình cho nàng ấy ư? Có phải là hai người này hơi vô ý vô tứ quá rồi không?

Tô Vũ Tễ nói trong hoang mang: “Liên quan đến tiền tài, từng đồng từng cắt đều dính dáng đến rất nhiều thứ, chúng ta lại không ở cùng nhau, có thể là sẽ không tiện.”

Vẻ mặt Minh Hoa Thường nghiêm túc, nàng đáp: “Vậy, chẳng phải là tỷ chỉ cần chuyển về phủ Quốc Công thôi là sẽ tiện rồi à?”

Tô Vũ Tễ hơi ngẩn người ra, rồi nàng ấy chợt bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Minh Hoa Thường giả vờ ngốc nghếch lâu như vậy là vì muốn nói những lời này. Lý Hoa Chương ở sau lưng chỉ cười yếu ớt chứ không nói gì, rõ ràng là ngay trong khoảnh khắc Minh Hoa Thường mở miệng ra, hắn đã dự đoán được rồi. Tô Vũ Tễ liếc mắt nhìn qua “người nói vô tâm” Minh Hoa Thường, rồi lại nhìn sang Tam phu nhân phẫn nộ không cam lòng, nô bộc Minh gia mang những ý tứ không rõ, và cả Trấn Quốc Công ở cách đó không xa – người rõ ràng là rất chờ mong, nhưng lại cố ý bày ra vẻ mặt không thèm để ý… Đột nhiên, nàng ấy cảm thấy cuộc đời thật ngắn ngủi, cứ xoắn xuýt những chuyện vô dụng đó mãi thì thật là lãng phí thời gian.

Thế nên Tô Vũ Tễ thản nhiên gật đầu, cũng mang dáng vẻ hờ hững, nói: “Được.”

Minh Hoa Thường sửng sốt, thoáng cái, mắt nàng tỏa sáng, giống như trời sáng sau khoảnh khắc chợt tối, như trời hửng sau cơn mưa, như tia nắng đầu tiên phản chiếu trên mặt hồ, không hề keo kiệt mà “hào phóng” tỏa ra sự vui vẻ và hân hoan: “Tốt quá rồi. Chúng ta đi ngay đi, chuyển nhà phải thu dọn lâu lắm đó, nhân lúc trời còn chưa tối, nhanh chuyển nhà đi nào!”

Trấn Quốc Công nghe đến đây thì cũng vô cùng vui, ông vội vàng đi qua và nói: “Thường Thường, các con cứ về phủ là được, ta đến chỗ Vũ Tễ chuyển đồ cho.”

“Không cần.” Minh Hoa Thường ra vẻ ghét bỏ mà nói: “Đồ của nữ tử tinh tế lắm, phụ thân đâu có biết chuyển như thế nào đâu, sẽ làm hư của người ta mất. Người mau tránh ra đi, con sẽ đi đến nhà Vũ Tễ tỷ để giúp đỡ. Vừa hay hôm nay con có dẫn theo đám Tiến Bảo, một người dọn dẹp, một người cho lên xe, một người đối chiếu danh sách, vừa đẹp.”

Nói đến cái này, mấy nha hoàn lập tức bàn bạc xem nên dọn dẹp thế nào, giọng nói vang lên ríu rít, đến cả một cây kim cũng không thể chen vào được. Ban đầu Lý Hoa Chương còn cố gắng tham gia vào cuộc đối thoại, nhưng say đó thì hắn cũng từ bỏ, chỉ nghe thôi chứ không phát biểu ý kiến, an tâm làm một “công cụ hình người chỉ biết dọn dẹp đồ đạc”.

Tô Vũ Tễ đi xa trong sự chen chúc của đông đảo mọi người, Tô Hành Chỉ rớt lại phía sau. Y nhìn Tô Vũ Tễ ở trong đám người, nàng ấy đang dần bày ra nét mặt tươi cười, còn trong mắt y, vừa có vui mừng, vừa cô đơn.

Nàng ấy sẽ dần dần hòa vào môi trường mới, nhiều nhất là chỉ cần nửa năm thôi, nàng ấy sẽ không khác gì so với các vị nương tử được sinh ra và lớn lên ở Trường An. Chẳng mấy chốc, tiểu cô nương đó cũng sẽ không còn cần y đến giúp nàng ấy búi tóc nữa.

Ngôi sao đã rơi xuống trần gian vào mười bảy năm trước, cuối cùng, nay cũng đã được quay trở về nơi mà nàng ấy thuộc về.

Y nên vui mừng cho nàng ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.