Song Bích

Chương 175



Trong lúc Lý Hoa Chương hoảng hốt, Lâm Tri Vương lại hỏi chuyện hắn. Lý Hoa Chương đang phân tâm nên chỉ đáp qua loa đôi ba câu, hắn âm thầm để ý đến Minh Hoa Thường.

Người Lý gia tề tựu lại đây, chẳng mấy chốc mà cái đình này đã trở thành tiêu điểm của sự chú ý. Các phu nhân tiểu thư bên ngoài âm thầm hâm mộ Minh Hoa Thường và Minh Vũ Tễ, nhất là Minh Vũ Tễ. Vì nàng ấy đã sống ở nông thôn mười bảy năm trời, vừa quay về chưa bao lâu mà đã được tiếp xúc với các Công chúa, Vương phi, quả đúng là “miếng bánh từ trên trời rơi xuống” mà.

Nhưng bản thân Minh Vũ Tễ lại cảm thấy vô cùng nhàm chán. Lần trước nàng ấy đã có cảm giác này rồi, chủ đề nói chuyện của mấy quý nữ này chẳng thú vị chút nào cả. Trước đó nàng ấy cứ tưởng là do thân phận của mình quá thấp, không hòa nhập vào thế giới của các kiều nữ được, nhưng lần này, khi nghe thấy mấy người Thái Bình Công chúa, Tương Vương nói chuyện với Lý Hoa Chương, nàng ấy vẫn thấy mệt thay cho bọn họ.

Mỗi người đều chỉ nói ba phần, giữ lại bảy phần, không chịu thành thật với nhau, nhưng lại muốn làm ra vẻ thân thiết và gần gũi. Minh Vũ Tễ thấy bọn họ giống đồng minh cùng họ hơn, chứ không phải là người nhà.

Minh Vũ Tễ vô cùng buồn chán, lại không thể biểu hiện ra được, chỉ có thể vừa mỉm cười, vừa nhìn chằm chằm vào cái cây bên cạnh, âm thầm đếm lá. Sau khi nàng ấy đếm xong một cái cây, đang muốn bắt đầu đếm sang cái cây mới, thì khóe mắt vô tình liếc nhìn thấy người đứng ở bên đường đối diện.

Hình như y đã đứng đó rất lâu, nhưng khi Minh Vũ Tễ nhìn qua, y lại xoay người rời đi.

Minh Vũ Tễ sửng sốt, nàng ấy chắc chắn, vô cùng chắc chắn người là Tô Hành Chỉ đã thấy nàng ấy, nhưng Tô Hành Chỉ không chào hỏi nàng ấy thì chớ, sao y lại còn xoay người rời đi?

Rời đi ư?

Minh Vũ Tễ chẳng thể hiểu nổi, còn kèm theo chút tủi thân mà người khác khó lòng nhận ra. Nàng ấy đã có thói quen này, đó là, dù xảy ra chuyện gì, nàng ấy cũng vẫn là người đứng đầu trong lòng Tô Hành Chỉ. Nhưng trong khoảng thời gian này, Minh Vũ Tễ bận thích ứng với môi trường mới, tất nhiên là nàng ấy phải dồn hết mọi sự chú ý vào phủ Trấn Quốc Công rồi, bởi thế nên chưa từng nghĩ đến Tô Hành Chỉ.

Trong lòng nàng ấy, mối quan hệ này là đạo lý hiển nhiên, giống như sao trời nương theo mặt trăng vậy, không cần phải bảo vệ, không cần phải hao tổn tâm trí, chỉ cần nàng ấy quay đầu lại, thì y sẽ mãi luôn ở nơi đó. Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng ấy bị Tô Hành Chỉ xem nhẹ.

Thậm chí là y còn chẳng có ý muốn nói chuyện với nàng ấy nữa. Không quá thân quen thì còn có thể nói đôi ba lời khách sáo, lẽ nào nàng ấy đổi sang họ Minh là trở thành người xa lạ luôn à?

Nghĩ đến đây, Minh Vũ Tễ ngẩn ra, hình như, đúng là vậy thật. Vốn dĩ nàng ấy và Tô Hành Chỉ không có bất kỳ một quan hệ gì cả, nàng ấy có tư cách gì mà yêu cầu y đối xử với nàng giống như là cách mà y đối xử với người nhà kia chứ?

Minh Vũ Tễ hoảng hốt, không còn lòng dạ nào mà nghe chuyện xã giao sau đó nữa. Cũng may là chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, thị nữ đến xin chỉ thị xem khi nào khai tiệc, Lý Hoa Chương thuận theo đó mà đề nghị quay về phòng tiệc.

Phần lớn thị nữ trong phủ Ung Vương đều đến từ trong cung, suốt cả quá trình làm việc, họ đều giữ thái độ nghiêm chỉnh, nhịp nhàng, làm tiệc kiều thiên theo đúng quy tắc của một yến tiệc cung đình. Mọi người đều nghĩ, không chừng là trong số những người này, còn có tai mắt của Nữ hoàng nữa đấy. Thế nên, trong cả bữa tiệc, chẳng có ai dám nhiều lời, chỉ luôn nói về chuyện ăn chơi. Một bữa ăn rực rỡ gấm hoa lại chẳng bàn tới chuyện gì quan trọng cả.

Khó khăn lắm bữa tiệc mới kết thúc, Minh Hoa Thường lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, cuối cùng nàng cũng có thể về nghỉ ngơi được rồi. Nhưng bấy giờ quản gia lại đến, nhiệt tình chắp tay với phủ Trấn Quốc Công: “Các nương tử Minh gia, xin dừng bước. Lần đầu tiên các nương tử đến phủ Ung Vương, Ung Vương đã cố ý sắp xếp thuyền hoa du hồ, kính xin các vị nương tử nể mặt.”

Ung Vương chủ động mời, không có đạo lý thần tử nói không, Minh Hoa Thường chỉ có thể nghe theo số đông, khẽ cười đồng ý.

Hôm nay Lý Hoa Chương khai phủ, Trường An hết lòng ủng hộ, một nửa số thần tử của triều đình đều đến dự tiệc, số ít không tiện tham dự cũng nhờ thân tín đưa quà đến. Yến tiệc kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi, chỉ có những người quan trọng nhất là được giữ lại du hồ.

Sau khi Minh Hoa Thường lên thuyền thì nàng cũng bắt đầu quan sát xung quanh. Trong số những người trên thuyền, nếu không phải là Quận vương Công chúa Lý gia, thì cũng là nhi tử, con dâu của Võ gia, cả nhà bọn họ ở lại đây như thế này, thật sự là không hề thích hợp.

Minh Hoa Thường khẽ liếc một vòng rồi nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng. Trước đó trong sảnh tiệc đông người, nàng không để ý, bây giờ hai nhà Lý Võ tụ họp trên một thuyền, Minh Hoa Thường mới chú ý tới một chuyện, Ngụy Vương không có mặt ở đây.

Minh Hoa Thường lặng lẽ hỏi Minh Vũ Tễ: “Sao Ngụy Vương không đến?”

Minh Vũ Tễ lắc đầu: “Không biết nữa. Ban nãy, khi ta đi ngang qua, ta vô tình nghe thấy Lương Vương nói chuyện với Thái tử phi, hình như là Ngụy Vương bị bệnh rồi.”

Minh Hoa Thường nhướng mày: “Ngụy Vương bị bệnh à? Nặng không?”

Vẻ mặt Minh Vũ Tễ rất lạnh nhạt, nàng ấy lại nói: “Lương Vương nói là khoảng thời gian trước trở trời, Ngụy Vương vô tình bị nhiễm lạnh nên cảm. Chắc là không nặng đâu.”

Minh Hoa Thường thản nhiên liếc phía bên kia thuyền, Lương Vương và Thái tử phi Vi thị ngồi với nhau, hình như đang chơi song lục, còn Quận chúa An Lạc thì dựa vào bên cạnh Vi thị cười nói, trượng phu của Quận chúa An Lạc là Võ Sùng Huấn đang tự tay đổ xúc xắc cho Lương Vương và Vi Phi, nhóm người này vui vẻ hòa thuận, còn thân thiện hơn lúc ban nãy, khi nói chuyện với Lý gia.

Minh Hoa Thường nhẹ nhàng gật đầu, nói đến đó là thôi, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Bây giờ Nữ hoàng thể hiện ra thái độ muốn truyền vị cho Lý gia, vì hoàng vị mà Ngụy Vương trù tính tận mười năm trời, nhưng lại thành công cốc chỉ trong một sớm một chiều, cộng thêm việc, trước đó trưởng tử của ông ta chết, con dâu là Quận chúa Vĩnh Thái và thai nhi trong bụng nàng ấy cũng không thể giữ lại được, kế hoạch lớn vỡ tan, mất con mất cháu, ngày Hoa triêu lại bị dọa sợ, nhiều tầng kích thích chồng chất lên nhau, dù người có làm bằng sắt thì cũng không thể nào có thể chịu nổi.

Cho dù Ngụy Vương bị bệnh vì lý do gì đi chăng nữa, có bị bệnh nặng đến mức không có cách nào có thể dự tiệc được hay không, thì người ta vẫn có thể xác định được rằng, dường như Lương Vương chẳng bị ảnh hưởng chút nào cả, đồng thời, ông ta còn rất gần gũi với nhà Thái tử.

Cũng phải thôi. Sau khi Lý Trọng Nhuận, Quận chúa Vĩnh Thái chết đi, Thái tử phi chỉ còn một đứa con ruột là Quận chúa An Lạc. Quận chúa An Lạc gả cho trưởng tử của Lương Vương là Võ Sùng Huấn, có mối quan hệ thông gia then chốt này, đương nhiên là Thái tử phi sẽ thân cận với phủ Lương Vương hơn rồi.

Minh Hoa Thường không nhịn được mà thở hắt ra một hơi thật dài thay cho Lý Hoa Chương. Nàng đã từng cảm thấy Nữ hoàng là trở ngại lớn nhất của Lý Hoa Chương, bây giờ thì, xem ra, dù Nữ hoàng đã thừa nhận hắn đi chăng nữa, thì vấn đề nan giải mà hắn phải đối mặt, vẫn còn rất nhiều.

Đông Cung, Thái Bình Công chúa, phủ Tương Vương, cùng với phủ Trấn Quốc Công đại diện cho cựu đảng Thái tử Chương Hoài, Lý Hoa Chương phải tự xử thế nào trong thế lực của mấy phe cánh này, thật sự là chỉ mới nghĩ thôi mà đã thấy đau đầu rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thuyền hoa tiến về phía trước, rẽ sóng nước, chầm chậm trôi đến chính giữa. Minh Hoa Thường không muốn ở gần Thái tử phi và Lương Vương, bèn nói với Minh Vũ Tễ: “Chúng ta đi ra phía trước xem một chút đi.”

Minh Vũ Tễ cũng muốn tránh xa chốn thị phi này, nên nàng ấy cũng gật đầu mà đáp: “Được.”



Sau khi thuyền hoa chạy xa bờ, người trên thuyền không có cách nào có thể rời đi được nữa, ai ở trên thuyền, chỗ nào có người, nhìn một cái là thấy hết, ngoại trừ thưởng thức phong cảnh ra, thì đây cũng là nơi giữ bí mật tốt nhất.

Ca cơ ôm tỳ bà, nhẹ nhàng nhảy múa, sáo trúc che đậy tiếng bước chân. Thái Bình Công chúa đẩy cửa đi vào, sau khi chắc chắn là đằng sau mình không có ai, thì bà ta nhanh chóng đóng cửa lại.

Trong phòng, Lý Hoa Chương đã đợi ở đó.

Thái Bình Công chúa biết thời gian có hạn, nên cũng không nói mấy lời khách sáo mà hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Ngươi bày ra thế trận lớn như vậy, tìm ta có chuyện gì à?”

Lý Hoa Chương đề nghị du hồ, chỉ có một phần nguyên nhân rất nhỏ là để kết nối tình cảm hai nhà Lý Võ, phần nhiều hơn trong đó lại chính là, lấy danh nghĩa này để bí mật nói chuyện với Thái Bình Công chúa.

Bây giờ, người trong phủ Ung Vương lẫn lộn, Lý Hoa Chương cũng không xác định được bên dưới có người của ai, nên khi nói chuyện, rất khó có thể tránh được tai mắt của Nữ hoàng. Chỉ khi ở trên du thuyền thì hắn mới có thể tạm mở ra một không gian độc lập, đảm bảo được là cuộc nói chuyện này sẽ không bị ai nghe lén.

Lý Hoa Chương không có vẻ gì là bối rối, chậm rãi châm trà cho Thái Bình Công chúa, sau khi Thái Bình Công chúa ngồi xuống, hắn không nhanh không chậm nói: “Chuyện ngài tìm ta, thánh nhan đã biết.”

Thái Bình Công chúa bỗng ngước mắt lên, một tia sáng lạnh lẽo xẹt ngang qua đáy mắt bà ta: “Ngươi có ý gì?”

“Tình huống mà ngài lo lắng nhất đã xảy ra thật rồi, hơn thế nữa, nó còn tệ hơn trong dự đoán của ngài nhiều.” Lý Hoa Chương nói: “Bà ấy đã biết chuyện Liêu Ngọc Sơn làm phản từ trước, cũng biết ý muốn hành thích ở vườn Phù Dung, bà ấy xuất cung đón ngày Hoa triêu trước một ngày là vì muốn nhìn xem chúng ta sẽ làm thế nào. Bao gồm cả chuyện ngài lấy được danh sách xuất cung của Khống Hạc Giám một cách thuận lợi, cũng là do bà ấy cố tình để lộ cho ngài biết.”

Nước trà màu xanh nhạt, chiếc bàn trà gỗ đàn, hơi nước mờ mịt bốc lên, chỉ là, đã qua cả một lúc lâu rồi mà Thái Bình Công chúa vẫn không hề có ý định uống trà. Thái Bình Công chúa nheo mắt lại, sắc mặt bà ta tối đi, thật lâu sau vẫn không nói lời nào.

Lý Hoa Chương biết rõ là tâm trạng của Thái Bình Công chúa bây giờ không còn bình tĩnh nữa, hắn cúi đầu, chầm chậm uống trà, không hề làm ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của bà ta. Thái Bình Công chúa suy nghĩ một lúc, rồi bà ta hướng ánh mắt về phía Lý Hoa Chương, giọng nói nhỏ đến mức gần như là không thể nghe thấy: “Chuyện trước đó ta nói với ngươi, ngươi suy nghĩ như thế nào?”

Bàn tay cầm chén trà của Lý Hoa Chương hơi khựng lại, hắn chợt ngẩng đầu lên mà nhìn bà ta.

Sau khi Thái Bình Công chúa nói ra những lời này, vẻ mặt bà ta cũng thả lỏng hơn trước nhiều, dường như là cuối cùng cũng thừa nhận rằng, đó chính là chuyện mà trong lòng bà ta muốn làm nhất. Ánh mắt bà ta sáng rực như đuốc, mơ hồ thiêu đốt ánh sáng phấn khích, tuy trông bà ta vẫn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra, đằng sau ấy lại là một sự điên cuồng.

Lý Hoa Chương đối diện với bà ta thật lâu, sau đó, môi mỏng nhẹ nhàng mở ra: “Ngài không muốn sống nữa à?”

Thái Bình Công chúa cười một tiếng ngắn ngủi, rồi bà ta nói: “Trước kia ta cảm thấy, chỉ là do bà ấy nghi kỵ Tam huynh, Tứ huynh, nhưng ít nhất thì bà ấy cũng tin tưởng ta. Nhưng mà, bí mật mà ta cho rằng “vững như thành động”, thật ra chỉ là “con mồi” mà bà ấy “thả” cho ta. Lần này là do chúng ta may mắn nên mới vượt qua được lần kiểm tra này của bà ấy, nhưng lần sau thì sao? Rồi lần sau đó nữa thì sao? Không một ai có thể mãi mãi phòng thủ mà không phạm sai lầm gì, thay vì chờ bà ấy xét xử, chi bằng chúng ta hãy chủ động xuất kích.”

Thông tin Lý Hoa Chương mang tới tựa như sấm sét, lập tức đè nát sự tự tin trong Thái Bình Công chúa. Vốn dĩ bà ta cho rằng, Nữ hoàng thản nhiên chấp nhận Lý Hoa Chương như thế là bởi vì hắn lập công cứu giá, sau đó, do Lý Hoa Chương chủ động thẳng thắn, Nữ hoàng cảm động nên mới hào phóng tha thứ cho việc này. Bà ta hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc, tất cả mọi hành động mà bà ta cho là tuyệt mật, vốn dĩ lại chính là một khâu trong ván cờ của Nữ hoàng.

Khi bà ta giám sát ai đó thay cho Nữ hoàng, thật sự là bà ta không hề biết rằng, chính bà ta cũng là một người bị giám sát.

Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có ngàn ngày phòng trộm, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất. Chỉ cần Nữ hoàng còn ở trên hoàng vị một ngày, thì Lý gia sẽ mãi mãi bị người ta ức hiếp. Bà ta thà đánh cược tính mạng mình, ép Nữ hoàng thoái vị để đoạt quyền, chứ cũng không muốn trông cậy vào sự khoan dung của Nữ hoàng nữa.

Đề nghị này của Thái Bình Công chúa, có thể nói là vô cùng điên cuồng. Người bình thường mà nghe được mấy câu này, hoặc là sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, hoặc là sẽ bị choáng váng đầu óc bởi giấc mộng Hoàng đế. Nhưng Lý Hoa Chương không vui mừng, cũng chẳng lo sợ, vẫn bình tĩnh hỏi: “Bà ấy là Hoàng đế, đã khống chế triều đình hai mươi năm, thế lực trong triều vững chắc. Ngoài ra, trong thì bà ấy có cấm quân Bắc Nha bảo vệ kinh thành, ngoài thì có phủ quân khắp thiên hạ cho bà ấy sai khiến, còn có cả không biết bao nhiêu là ám vệ đang lẩn trốn dưới mặt nước. Chúng ta lấy cái gì ra để đấu với bà ấy đây?”

“Nếu như là sớm hơn mười năm, thậm chí là sớm hơn năm năm, ta cũng không dám làm kẻ địch của mẫu thân.” Thái Bình Công chúa nhìn Lý Hoa Chương chăm chú, dường như trong ánh mắt điên cuồng cũng có chứa cả sức sống. Bà ta điên cuồng mê hoặc người khác đến hưởng thụ giang sơn cùng với bà ta, hoặc là rơi xuống địa ngục cùng bà ta: “Nhưng, bà ấy đã già rồi. Bà ấy đang bị bệnh nặng, đã lâu rồi không thể vào triều được, Ngụy Vương thì lại bị bệnh, hai huynh đệ Trương gia ở trong triều đã khiến cho tiếng oán than hờn vang khắp chốn, bà ấy đã khống chế triều đình kém hơn trước rất nhiều. Mà bên phía chúng ta, ngươi nắm giữ thực quyền của Kinh Triệu Doãn, có thể khống chế động tĩnh của kinh thành bất cứ lúc nào ngươi muốn; ta đã sắp xếp một lượng lớn tai mắt ở trong cung, chúng ta có thể sử dụng Thượng Quan Uyển Nhi; Giang An Hầu nắm giữ binh quyền, nhi tử của ông ta vừa trở thành Tướng quân tứ phẩm của Vũ Lâm, mặc dù chức vị không cao, nhưng trong lúc mấu chốt, hắn ta có thể giúp chúng ta mở cửa cung, chỉ vậy thôi là đủ rồi. Binh quyền, chính quyền, quyền kiểm soát cung đình, bây giờ chúng ta đều có trong tay cả. Sẽ không có gì là trở ngại nếu ngươi và ta hợp lực, phát động chính biến, bức mẫu thân thoái vị, sớm ngày trả lại hoàng vị cho Lý gia ta.”

Lý Hoa Chương không nói gì, Thái Bình Công chúa thì lại tiếp tục nói: “Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa hội tụ, thời cơ như vậy, ngàn năm mới có một. Chúng ta không thể nào trốn tránh cả đời được, bây giờ không hành động, lẽ nào sau này sẽ thoải mái hơn bây giờ hay sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thái Bình Công chúa nói ra nhiều đạo lý như vậy, ấy thế mà Lý Hoa Chương cũng vẫn không hề dao động. Mãi cho đến khi bà ta nói đến lý do cuối cùng, thì bà ta mới thuyết phục được hắn.

Đúng vậy, trên đời này, tâm tư đế vương là thứ không thể trông cậy vào nhất, trông đợi vào việc chính quyền chuyển giao ổn định lại là một điều quá đỗi xa xỉ. Nếu như cuối cùng bọn họ vẫn cần phải đoạt quyền nhờ vào việc ép thoái vị, vậy thì, muộn không bằng sớm. Bây giờ bọn họ chủ động chuẩn bị chính biến, ít nhất là vẫn còn có thể chọn ra thời cơ có lợi cho Lý gia.

Cuối cùng Lý Hoa Chương cũng lên tiếng, không hề nể nang ai mà nói: “Lúc thánh nhan vừa mới đăng cơ, chư vương Lý gia khởi binh ở các nơi, đồng loạt chinh phạt Chu Võ, chưa đến ba tháng đã bị bà ấy phân chia ra, tiêu diệt từng phần, sau đó thì đến một cuộc thanh tẩy lớn, nhắm vào toàn bộ hoàng thất Lý Đường. Bây giờ chúng ta hành động, sao ngài dám chắc chắn là nội bộ của chúng ta sẽ đồng lòng tận lực, “được ăn cả ngã về không”, chứ không giống như Lang Gia Vương khởi binh năm đó – bị kẻ phản bội bán đứng?”

Lời Lý Hoa Chương nói giống như cây kim, thật sự là không hề dễ nghe, nhưng vết kim nào cũng thấy máu. Thái Bình Công chúa im lặng một lúc rồi gằn từng chữ một: “Vì Lý gia hôm nay đã không còn là Lý gia của Vĩnh Huy năm đó nữa. Ta, Thái tử, Tương Vương, bao gồm cả ngươi, mỗi một người trong chúng ta đều từng trở về từ cõi chết, đều từng tận mắt nhìn thấy người thân thiết nhất qua đời nhưng lại bất lực. Thù hận chính là lực liên kết tốt nhất.”

Giọng nói bà ta như nghẹn lại, mang theo vẻ đau buồn ít thấy: “Lúc Nhị huynh, Tiết Thiệu chết, trong ta chỉ có sự đau thương, chỉ có thù hận, nhưng ta lại không có năng lực. Ta khổ tâm tính toán tận mười năm trời, ta cho rằng, cuối cùng ta cũng không còn là Lý Lệnh Nguyệt ngây thơ và bất lực của năm đó nữa, nhưng ngày Trọng Nhuận bị đánh chết, ta phát hiện ra rằng, ta vẫn không thể làm được gì cả. Cuối cùng, ta cũng hiểu rõ được một điều rằng, nếu cứ trông cậy vào việc chờ đợi, thì sẽ không thể chờ được ngày vận mệnh xem trọng; chỉ có chủ động xuất kích thì mới có tư cách bước lên bàn đàm phán. Có hoàng thất triều đại nào giống như chúng ta không? Trưởng tử, đích trưởng nữ Đông Cung bị đánh chết tươi chỉ vì nói đôi ba câu bàn luận về nam sủng, có ai không? Hoàng thất như vậy có khác nào vong quốc diệt chủng đâu! Ta thà để Lý gia chết một cách oanh liệt, chứ cũng không muốn sống một cách uất ức như vậy nữa.”

Dường như trước mắt Lý Hoa Chương lại hiện lên cái cảnh tượng trong ngày Lý Trọng Nhuận và Quận chúa Vĩnh Thái qua đời. Ánh nắng chiều trải khắp núi đồi đỏ như máu tươi, hắn nhắm mắt lại thật chặt, khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt hắn đã trở nên kiên định quyết đoán, không còn chút do dự nào nữa.

Hắn làm người bình tĩnh cẩn thận, mỗi một tin tức đều phải chứng thực nhiều lần rồi mới lập hồ sơ cho vụ án. Nhưng, khi hắn đã quyết định một điều gì đó, thì tuyệt đối sẽ không quay đầu.

Nhưng, chính biến không phải là việc chỉ cần nói vài câu hùng hồn là có thể thành công, quan trọng nhất là phải thực hiện như thế nào kia kìa. Có rất nhiều phương án nhanh chóng lướt ngang qua trong đầu Lý Hoa Chương, ứng biến, chuẩn bị lựa chọn, nhưng rồi, cuối cùng vẫn kẹt lại ở bước mấu chốt nhất.

Lý Hoa Chương hỏi: “Điều quan trọng nhất của chính biến chính là giữ bí mật, một khi tin tức bị lộ ra, thì sẽ chỉ có thể là tai họa ngập đầu. Nhưng thứ bà ấy am hiểu nhất lại chính là thu thập thông tin. Chúng ta phải làm sao để giấu giếm tai mắt của Đại thống lĩnh Huyền Kiêu Vệ, chuẩn bị chính biến ngay dưới mí mắt của bọn họ đây?”

Thái Bình Công chúa cũng im lặng, chính biến không giống với nghị sự bình thường. Quân đội, cung đình, triều chính… các bên đều phải được cân đối, nhiều người ra ra vào vào như thế kia, sao mà Huyền Kiêu Vệ không chú ý đến cho được? Hơn nữa, chính biến lệ thuộc rất nhiều vào thời gian, sai một ly thôi là thời cơ sẽ đi một dặm. Chuyện này đòi hỏi các nhân vật quan trọng phải duy trì được việc trao đổi tin tức, cần phải có người truyền thông tin kịp thời.

Mỗi một khâu trong chuyện này đều là trọng điểm giám sát của Huyền Kiêu Vệ, Thái Bình Công chúa đã từng tự xây dựng nên mấy đường dây tình báo, am hiểu nhất là chuyện lợi dụng mọi sơ hở của Dạ Kiêu. Bây giờ bà ta đã “tự bê đá đập chân mình”, bà ra đã trở thành chướng ngại lớn nhất của chính mình.

Chỉ trong một thời gian ngắn, sẽ không có ai có thể nghĩ ra được sách lược vẹn toàn nhất, Lý Hoa Chương bèn nói: “Tuy rằng những người lên thuyền đã được ta lựa chọn kỹ càng, nhưng, không chừng là cũng sẽ có “cá lọt lưới”. E rằng, nếu chúng ta biến mất quá lâu, sẽ khiến cho người có lòng nghi ngờ. Hay là chúng ta cứ đi ra ngoài trước đi, việc này nên suy nghĩ kỹ càng hơn một chút rồi lại bàn sau.”

Thái Bình Công chúa hơi thở dài, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Thái Bình Công chúa đi ra ngoài từ cửa hông, còn Lý Hoa Chương thì vẫn ở trong phòng uống chén trà, không hoảng hốt cũng chẳng vội vàng mà rời đi từ cửa trước.

Trong khoang thuyền, tiếng trống vang lên rộn ràng, thỉnh thoảng còn có vài lời ngợi khen truyền đến. Quan to quyền quý chìm đắm trong sự hưởng thụ, không ai biết được rằng, trước đó không lâu, trên chiếc thuyền này đã xảy ra một cuộc nói chuyện đủ để thay đổi toàn bộ vương triều.

Lý Hoa Chương đặt một tay lên lan can, hắn lặng lẽ nhìn qua mặt hồ tĩnh lặng, sóng ánh sáng khẽ lăn tăn.

Hắn còn nhớ, khi bọn họ đi học trên núi Chung Nam, cũng là vào một ngày xuân tươi đẹp thế này. Khi ấy, con ngựa trắng chạy qua trong một thoáng chốc, Hàn Hiệt dạy hắn cách thu thập tin tức tình báo, cách giấu giếm hành tung, tất cả như thể là chỉ mới xảy ra vào hôm qua, vậy mà chỉ trong chớp mắt, hắn đã trở thành kẻ địch của người đã từng là thầy.

Mà lần này, cái giá phải trả cho sự thất bại lại vô cùng to lớn. Một khi hắn thua Hàn Hiệt, tất cả mọi người của Lý gia, bao gồm cả người của phủ Trấn Quốc Công, Tạ gia và cựu thần Lý Đường, đều sẽ mất nước tan nhà.

Tinh thần Lý Hoa Chương không yên, hắn không muốn đối mặt với người khác khi tâm tình mình không ổn định, bèn đứng lặng người trong gió, ép mình phải tỉnh táo lại. Ngay trong lúc hắn đang điều chỉnh lại tâm trạng, thì có một đoạn đối thoại bay theo gió, truyền vào tai hắn một cách đứt quãng.

“Hai vị nương tử, xin dừng bước. Ban nãy ở trong đình chưa kịp nói chuyện với hai vị, thật là thất lễ quá, đã sớm nghe nói hoa tỷ muội Minh gia xinh đẹp vô song, hôm nay gặp mặt, quả đúng là như lời đồn.”

Minh gia? Trong thành Trường An này còn nhà nào khác có nương tử họ Minh nữa à?

Minh Hoa Thường đang bị người ta bắt chuyện – nhận thức này còn có tác dụng mạnh mẽ hơn bất kỳ một loại ám thị tâm lý nào, Lý Hoa Chương lập tức tỉnh táo lại.

Không chỉ có thế, hắn cũng nhận ra giọng nói kia, đó chính là Lâm Tri Vương có tiếng phong lưu đa tình, thương hương tiếc ngọc của phủ Tương Vương.

Dòng suy nghĩ giống như đay rối của Lý Hoa Chương nhanh chóng bị hắn thu gom lại, hắn bước nhanh về nơi phát ra âm thanh nói chuyện, vờ như vô tình lên tiếng: “Thường Thường, tam lang, sao mọi người lại ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.