Hai người cứ mỗi người nói qua nói lại một câu hai ý như thế, dần dần, cũng đã đến lúc “cháy nhà ra mặt chuột”. Lý Hoa Chương chậm rãi vuốt ve chén trà, rồi hắn nói: “Trên đầu chúng ta là cùng một bầu trời, dưới chân là cùng một vùng đất, nhưng cũng có sự khác biệt, chỉ là người trí dũng ưa thích nước, người nhân nghĩa ưa thích núi. Sao cứ phải đi đến mức ngươi sống ta chết, không chết không thôi kia chứ?”
Hàn Hiệt nhìn hắn rồi cười nhạt, nhẹ nhàng nói: “Đại khái là vì, ngươi họ Lý, mà ta chỉ là một người dân. Nếu không có Tắc Thiên bệ hạ thì ta đã chết cóng ở đầu đường vào mười bảy năm trước rồi. Cái mạng này là do Võ gia cho ta, ta còn sống ngày nào thì nên báo đáp Võ gia ngày ấy.”
“Võ gia?” Lý Hoa Chương hỏi lại: “Người mà ngài cống hiến cho, rốt cuộc là Tắc Thiên bệ hạ, hay là Võ gia? Nếu như đối tượng báo ơn của ngài là Võ gia, vậy thì Tắc Thiên bệ hạ đã tự hạ lệnh khôi phục tôn hiệu Hoàng hậu, hợp táng với Cao Tông trong càn lăng, có thể xem như là một nửa người của Lý gia rồi, trong số những người Võ gia còn lại, Ngụy Vương đã chết, vậy thì đối tượng mà ngài muốn cống hiến cho chính là Lương Vương ư?”
Hàn Hiệt cười tự giễu một tiếng, mặc dù ông ta không nói gì nhưng vẫn có thể nhìn ra được rằng, ông ta cực kỳ chướng mắt hai tên cháu trai tầm thường đó của Thái thượng hoàng, ông ta nói: “Con người ta không có quan niệm gì về đạo đức cả, chỉ biết có ơn tất báo, có thù tất giết. Về phần quốc gia đại nghĩa gì đó, ta vẫn luôn không hiểu. Ta không tin lời người khác nói, ta chỉ tin vào điều ta thấy.”
“Vậy thì ngài càng phải nghe di chiếu của Tắc Thiên bệ hạ.” Lý Hoa Chương buông chén trà xuống, ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm mặt nói: “Trước khi chết, bệ hạ đã lệnh cho ta truyền mật lệnh cho ngài, dừng tất cả mọi hành động lại, sau này cho dù là sai phái gì, thì đều phải nghe theo hiệu lệnh của hổ phù.”
“Hổ phù?” Hàn Hiệt nheo mắt, thoáng chốc, ánh mắt khi ông ta nhìn Lý Hoa Chương đã thay đổi: “Ngươi đã lấy được hổ phù.”
“Là Tắc Thiên bệ hạ truyền cho ta.” Lý Hoa Chương biết, chắc chắn là lúc bấy giờ đang có vô số cây cung bị kéo căng ra, nếu như hắn có hành động khác thường, dù chỉ là một chút thôi, thì hắn sẽ bị bắn thành cái sàng ngay tức thì. Hắn coi như không thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm này, vẫn nhìn Hàn Hiệt chăm chú, hơi thở vẫn ổn định, và hắn nói: “Ngài đã nghe lệnh Tắc Thiên bệ hạ, đương nhiên là ngài hiểu vì sao bệ hạ làm vậy. Hàn Hiệt, ta hứa với ngài, lời trước kia ta nói vẫn được tính. Chỉ cần ngài buông bỏ đồ đao thì sẽ không có bất cứ ai bị liên lụy cả, mỗi người đều có thể bắt đầu cuộc sống mới. Ta tin rằng, sống thật tốt mới chính là kỳ vọng của tất cả mọi người. Nhà và nước không nên trở thành thù địch; báo ơn và đạo nghĩa cũng không nên đối lập nhau.”
Càng ngày hai người càng nói chuyện thẳng thắn hơn, lời lẽ quanh co cũng càng ngày càng ít theo. Hàn Hiệt cười lạnh một tiếng, bàn tay trong tay áo siết chặt lấy chuôi đao, đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay bất kỳ lúc nào: “Nói vậy thì ta lại thành người xấu rồi nhỉ. Nhưng lúc đó chỉ có ngươi, người Lý gia các ngươi đoàn kết nhất, ai biết được có phải vì khiến Lý gia ổn định giang sơn mà ngươi giả truyền thánh chỉ hay không, thậm chí, còn chẳng ai biết là ngươi có giết chết bệ hạ hay không nữa kìa.”
Lý Hoa Chương nghe được lời Hàn Hiệt nói thì thật sự là hắn đã thở phào nhẹ nhõm. Thật ra, điều hắn lo lắng nhất là Hàn Hiệt tự sinh lòng tạo phản, nếu như là vậy, thì dù hắn có nói gì cũng vô dụng thôi. Nhưng thứ Hàn Hiệt nghi ngờ lại là di chiếu của Thái thượng hoàng, vậy thì chứng tỏ, ít nhất là trong thời khắc này, Hàn Hiệt không tự sinh ra suy nghĩ ấy. Trái tim Lý Hoa Chương như tấm gương sáng, vì hắn không thẹn với lương tâm.
Lý Hoa Chương nói: “Tắc Thiên bệ hạ là người thế nào, ngài biết rõ hơn ta. Nếu không phải là do bà ấy tự nghĩ thông suốt, chỉ dựa vào ta, thì ta nào có bản lĩnh giấu giếm dưới mí mắt bà ấy, lấy được hổ phù mà không tổn hại gì cho được? Bà ấy là đế vương, ta hận bà ấy vì bà ấy đã giết họ hàng người thân của ta, nhưng lại thừa nhận công tích làm đế vương của bà ấy, nếu không thì ta sẽ không đến Thượng Dương cung hầu bệnh. Bây giờ bà ấy đã chết vì bệnh, còn sẵn lòng dùng thân phận Hoàng hậu Đại Đường để an táng, những vãn bối như chúng ta cũng sẵn lòng giữ lại niên hiệu của bà ấy, dùng nghi thức của đế vương để thờ cúng bà ấy. Bây giờ bà ấy đã mất, ân oán của bà ấy và Lý gia cũng tan thành mây khói, đợi qua một vài năm nữa, chỉ e là khi người đời sau kể về bà ấy, người ta sẽ không thèm để ý tới việc bà ấy là đế vương triều Chu hay là đế vương Đại Đường. Vì bà ấy và Lý Đường đã sớm như mu bàn tay và lòng bàn tay, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, không thể phân chia được nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Hoa Chương trông như đang trình bày đạo lý lớn, thật ra là hắn đang chỉ ra cái lợi và cái hại. Đầu tiên, người Lý gia tại vị đều là huyết mạch của Tắc Thiên Nữ hoàng, phản Hoàng đế chính là phản Nữ hoàng; cũng là đạo lý đó, Hoàng đế cũng không thể nào phế bỏ niên hiệu của Nữ hoàng, vì như vậy thì hoàng vị của ông ấy cũng trở nên bất chính.
Chỉ cần đế vương đời sau tiếp tục thờ cúng Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng đế, vậy rốt cuộc là đang cúng Chu hoàng hay là Đường hoàng, thì cũng có gì khác biệt đâu? Còn nữa, khi còn sống, Nữ hoàng đã quyết định trả triều chính lại cho nhà Đường, Lý Hiển [*] là Thái tử do đích thân Nữ hoàng đón về và sắc lập, Lý Hoa Chương là Ung Vương do Nữ hoàng thân phong, sau khi bị lật đổ, bà ấy mà muốn đảo chính phục quốc mới là chuyện không tỉnh táo, tư tưởng chính trị chân chính của bà ấy luôn là truyền vị cho Lý gia.
[*] Raw gốc tác giả để là Lý Đán, nhưng mình xin phép đổi thành Lý Hiển cho đúng logic.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là những lời này là do Lý Hoa Chương nói ra. Nếu như Lý Hoa Chương không đi hầu bệnh Nữ hoàng, hoặc hầu một tháng mà Nữ hoàng đã chết, vậy thì cho dù Lý Hoa Chương có nói gì, Hàn Hiệt cũng đều sẽ không nghe. Nhưng Lý Hoa Chương đã ở Thượng Dương cung tận sáu tháng, nếu hắn muốn ám sát Nữ hoàng, muốn ra tay thật, thì đã ra tay từ lâu rồi, không cần phải đợi tận sáu tháng như thế; có thể ở bên cạnh một bệnh nhân tuổi già sức yếu, có thể chăm sóc cho người nọ tận sáu tháng, dù hắn có giả vờ đi chăng nữa thì cũng đã đủ rồi.
Hàn Hiệt hiểu, khả năng rất cao những gì mà Lý Hoa Chương nói là lời Nữ hoàng giao phó trước khi mất thật, người khác thì khó mà nói được, nhưng ông ta vẫn tin vào nhân phẩm của Lý Hoa Chương. Nhưng Hàn Hiệt đã làm gian khách quá lâu, trời sinh đa nghi, ông ta lại nói: “Sao ngươi có thể chứng minh được rằng những gì ngươi nói là đúng sự thật đây? Đưa hổ phù cho ta đi, nếu hổ phù là thật thì ta sẽ tin ngươi.”
Ánh mắt Lý Hoa Chương trong trẻo, quả quyết từ chối: “Không được, hổ phù chính là tín vật của Huyền Kiêu Vệ, tuyệt đối sẽ không giao tới tay người thứ hai. Nếu như ngài có lòng khác với Huyền Kiêu Vệ, lén đổi hổ phù thì ta phải làm sao?”
Nếu như Minh Hoa Thường ở đây, chắc chắn là nàng cũng sẽ bị Lý Hoa Chương dọa chết, bởi vì trên người hắn không hề có hổ phù, sao còn dám cương quyết như thế nữa?
Nhưng Hàn Hiệt lại tin. Nếu như Lý Hoa Chương thỏa hiệp, tất nhiên là Hàn Hiệt sẽ nghi ngờ cách thức mà hắn có được hổ phù. Nhưng vẻ mặt Lý Hoa Chương hiên ngang lẫm liệt, từ chối không chút do dự như thế, nếu không phải là vì hắn đã nắm chắc trong lòng, thì hắn sẽ không dám hung hăng như vậy. Ngược lại, hắn có biểu hiện như thế lại khiến Hàn Hiệt tin rằng, hổ phù là do Tắc Thiên Hoàng đế truyền cho hắn.
Lý Hoa Chương thấy thái độ của Hàn Hiệt mềm đi thì biết mình đã đúng khi chọn nước cờ hiểm này. Hắn bình tĩnh uống một ngụm trà, lòng vô cùng thản nhiên.
Bởi vì danh dự thường ngày quá tốt, nên dù rằng trong mấy lần quan trọng hắn có nói dối, thì vẫn không có ai nghi ngờ hắn.
Bất kể là Minh Hoa Thường hay là Hàn Hiệt.
Lý Hoa Chương thở dài, cảm thấy hết sức vô tội.
Chỉ cần thái độ ổn thỏa, thì chuyện sau này sẽ “thuận lý thành chương”. Lý Hoa Chương nắm lấy “mạch chính”, những việc nhỏ không đáng kể khác thì cứ tùy Hàn Hiệt, chẳng mấy chốc, dưới sự ngầm thừa nhận của cả hai người trong cuộc, một hồi binh biến đã biến mất trong vô hình.
Lý Hoa Chương vẫn nhớ thời gian hẹn với Minh Hoa Thường, hắn thấy sắc trời trở tối, dần đến giờ Dậu thì cáo từ trước. Khi đi ra ngoài, nhìn thấy người mai phục, hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh tự nhiên đi xuyên qua “núi dao rừng kiếm”, cầm lấy chiếc dù mà mình đã dựng ở cạnh cửa lên. Lúc hắn khom lưng, người mai phục tưởng hắn muốn đánh lén nên họ không hề lùi bước, Lý Hoa Chương thì trông như thể là không phát hiện ra, thản nhiên chống dù lên, đi vào trong màn mưa mênh mông mà không một lần quay đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mọi người nhìn theo bóng lưng màu xanh thẳng tắp bước trong màn mưa quanh co, đều phải khuất phục trước khí phách của Lý Hoa Chương.
Thì ra đây chính là Ung Vương Đại Đường. Quả nhiên là ung dung cao quý, không hề tầm thường.
Lý Hoa Chương giữ tư thái thong dong, người ngoài thì thấy hắn nhàn nhã đi dạo, thực chất là trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ xem nên đi đâu để tìm ngựa. Cứ đi bộ thế này mãi, đến trễ thì thôi không nói, mà trang phục của hắn cũng sẽ ướt đẫm hết mất thôi.
Mặc dù hắn không thèm để ý vẻ ngoài, nhưng cũng không thể để áo mũ không ngay ngắn xuất hiện trước mặt Minh Hoa Thường được. Hắn còn nhớ, lúc Trung thu, Minh Hoa Thường đã uống rượu, trong lúc “ý loạn tình mê”, nàng đã nói ra lời thật lòng, nàng nói rằng nàng thích nhất là Nhị huynh đẹp.
Hôm sau, khi tỉnh táo, nàng đã bổ sung thêm rất nhiều điều, như là ngưỡng mộ nhân phẩm và tài hoa của Lý Hoa Chương, nhưng mà Lý Hoa Chương vẫn không tin cho lắm.
Muội muội của hắn siêng ăn nhác làm, chuyện khiến nàng thiếu kiên nhẫn nhất là chuyện phải động não, khiếu thẩm mỹ đối với người bên gối cũng vô cùng nông cạn.
Lý Hoa Chương nghĩ đến Minh Hoa Thường, đôi mắt sắc bén sáng ngời không tự chủ được mà trở nên mềm mại. Trong cơn mưa lạnh lẽo thê lương, một loạt thanh âm vó ngựa truyền đến từ xa, Lý Hoa Chương che dù ngẩng đầu, chợt thấy một bóng dáng màu ngọc bích dần tiến đến gần. Sau khi nàng nhìn thấy Lý Hoa Chương thì lập tức xuống ngựa, ba chân bốn cẳng chạy vọt tới trước mặt Lý Hoa Chương và hỏi hắn rằng: “Sao chàng lại ở đây? Chàng không sao chứ?”
Lý Hoa Chương thấy trên y phục của nàng chỉ toàn là nước mưa, hắn đau lòng cầm lấy tay nàng, chuyển dù qua phía nàng: “Ta không sao. Sao mà đến cả chiếc áo tơi thôi mà nàng cũng không khoác vào thế này?”
Càng gần đến giờ Dậu, Minh Hoa Thường càng lo lắng hơn nhiều, khi thật sự không thể chịu nổi nữa, nàng bèn để lại một nửa số người tiếp ứng, đích thân dẫn theo một nửa còn lại quay về tìm Lý Hoa Chương, nào có tâm tư đâu để mà mặc áo tơi. Nàng thấy Lý Hoa Chương không sao thật, cuối cùng thì bây giờ nàng cũng có thể thở ra ngụm hơi luôn nghẹn ứ trong lòng: “Làm ta sợ muốn chết, may mà chàng không sao.”
Lý Hoa Chương cười ôm nàng vào lòng. Thật ra, bây giờ vẫn chưa đến giờ Dậu, cho dù đến giờ Dậu mà hắn chưa xuất hiện, thì nàng cũng không nên quay lại làm gì. Cách làm khi thật sự hiểu rõ đại nghĩa là dẫn người rời khỏi đây, bảo tồn lực lượng. Nhưng người trong lòng lại chính là nàng, nào có còn ai có thể để ý đến đại nghĩa nữa cơ chứ?
Yêu, vốn đã là không có lý trí.
Minh Hoa Thường thấy Lý Hoa Chương an toàn xuất hiện ở đây thì cũng biết hắn đã thành công rồi. Minh Hoa Thường không hỏi Hàn Hiệt ở đâu, chỉ kéo tay Lý Hoa Chương đi ra ngoài, vừa đi vừa phàn nàn với hắn rằng: “Ích Châu lạnh quá. Vốn dĩ ban đầu ta còn cho rằng phía Nam sẽ ấm áp hơn quan nội, mùa đông sẽ dễ sống hơn, đến bây giờ mới biết, trời mưa lạnh đến mức này còn khó chịu hơn cả khi tuyết rơi nhiều. Chúng ta nhanh quay về Trường An đi.”
Lý Hoa Chương đáp lời với giọng nói ấm áp, hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có một người áo đen chạy nhanh về phía họ, trên người hắn ta là y phục của Huyền Kiêu Vệ.
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường cũng ý thức được là đã xảy ra chuyện, hai người dừng nói chuyện, bầu không khí thoải mái vui vẻ vừa rồi không còn sót lại gì. Người mặc áo đen dừng lại trước mặt Lý Hoa Chương, hai tay dâng một bức mật thư lên, Lý Hoa Chương mở bức thư ra, vừa liếc mắt nhìn vào câu đầu tiên, sắc mặt hắn đã trở nên khó coi.