Song Bích

Chương 207: Trích Tinh (2)



Bên ngoài lầu Trích Tinh, đội ngũ đi tuần tra không ngừng, Phong Côn và Phong Ngữ dẫn theo người ngồi trong nhà trồng hoa bên ngoài lầu Trích Tinh. Nhà hồng hoa là một căn nhà trệt nhỏ hai gian, nằm trong bụi hoa thấp thoáng, đi xuyên qua một con đường nhỏ là đến lầu Trích Tinh, chỉ cần mở cửa sổ ra thôi là đã có thể nhìn thấy toàn cảnh lầu Trích Tinh. Vốn dĩ nơi đây chỉ dành cho người làm vườn chăm sóc hoa và cất giữ đồ dùng thôi, nhưng khi vụ trộm bảo vật gây náo loạn nơi nơi, thì nơi đây cũng trở thành điểm nghỉ ngơi của đội ngũ tuần tra.

Nhìn thấy Lý Hoa Chương đến, đám người Phong Ngữ vội vàng đứng lên: “Ung Vương, Ung Vương phi.”

Lý Hoa Chương thản nhiên đưa tay, ra hiệu cho bọn họ không cần đa lễ, rồi hắn hỏi: “Có xảy ra chuyện gì khác thường không?”

Phong Ngữ lắc đầu: “Những người ra vào đều là người quen, không có gương mặt lạ nào tới gần lầu Trích Tinh.

Lý Hoa Chương nhìn mái nhà, nhà trồng hoa và viện của bọn họ nằm trên cùng một đường thẳng, xem ra là hắn nhìn không nhầm, đúng thật là Phong lão thái gia đã mở một cánh cửa sổ ra, nhìn từ bên ngoài vào là có thể loáng thoáng trông thấy người ở bên trong. Lý Hoa Chương hỏi: “Phong lão thì sao? Đã được sắp xếp xong hết rồi chứ?”

Phong Ngữ đang định lên tiếng thì Bảo Châu đi từ trong lầu ra, hai mắt Phong Ngữ sáng lên, rồi hắn ta nói: “Ung Vương hỏi đúng người rồi. Bảo Châu, bên chỗ phụ thân, mọi thứ đều ổn cả chứ?”

Bảo Châu xách một ấm trà, nghe thấy có người kêu mình thì nàng ta vội vàng đi vào trong nhà trồng hoa, cúi người nói: “Bái kiến Ung Vương, Ung Vương phi, nhị lang. Lão thái gia đã mệt mỏi cả ngày, tinh thần không thể trụ thêm được, bèn lệnh cho nô tỳ pha một ấm trà nóng đến. Có lẽ thay trà xong thì sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Lý Hoa Chương liếc mắt nhìn ấm sứ trong tay Bảo Châu rồi hỏi: “Phong lão buồn ngủ rồi à? Ta thấy tầng ba mở cửa sổ, cẩn thận kẻo Phong lão cảm lạnh.”

“Đó là do lão thái gia cố ý yêu cầu.” Giọng nói Bảo Châu lanh lẹ, giòn giã: “Lão thái gia ngại bí bách, cố ý bảo nô tỳ mở cửa sổ ra để tinh thần tỉnh táo hơn. Ung Vương và nhị lang yên tâm, nô tỳ đã đặt mấy chậu than trong phòng, sẽ không để lão thái gia cảm lạnh đâu.”

Minh Hoa Thường nghe vậy thì quan tâm hỏi han: “Cả lầu Trích Tinh đều được làm từ gỗ, buổi tối không có ai trông, chậu than sẽ không cháy chứ.”

Bảo Châu lanh lẹ đáp rằng: “Vương phi yên tâm, nô tỳ đã kiểm tra xong hết rồi, sẽ không xảy ra hỏa hoạn đâu.”

Minh Hoa Thường thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Chẳng phải là Bảo Châu phải đi thay trà cho Phong lão à, nhanh lên đó đi, đừng để ảnh hưởng đến chuyện của Phong lão.”

Bảo Châu nói lời cảm tạ, đang muốn đi ra ngoài thì bỗng, có một thị vệ chạy qua, hỏi qua cánh cửa rằng: “Bảo Châu cô nương có ở đây không? Có một nha hoàn tìm ngươi, nói con vẹt do lão thái gia nuôi đã bay ra khỏi lồng sắt, bọn họ đều không bắt lại được, xin ngươi hãy mau chóng quay về.”

“Hả?” Bảo Châu nhíu mày, nhìn chiếc ấm trong tay mình mà lâm vào tình thế khó xử: “Nó lại bay ra ngoài rồi à? Lão thái gia cực kỳ thích con vẹt đó, nếu nó bay mất thì phiền lắm. Nhưng mà trà…”

Phong Côn ở trong nhà trồng hoa, luôn im lặng không nói gì, giống như là người vô hình, nhưng khi nghe đến đây, hắn ta kích động lên và nói: “Bảo Châu ngươi đi bắt chim đi, ta đi pha trà giúp ngươi.”

Bảo Châu lặng lẽ liếc nhìn Phong Côn, như thể là đang thấy rất lúng túng, Phong Ngữ thấy thế thì nói: “Đại huynh à, huynh đi nghỉ ngơi đi, để đệ phái người đi theo Bảo Châu.”

Phong Côn thấy Phong Ngữ nói chuyện thay cho Bảo Châu thì mặt dại ra, mất hứng nói rằng: “Nhị đệ, đệ phải bảo đảm sự an toàn cho lầu Trích Tinh, để phải gánh trọng trách trên vai, không rời đi được. Dù sao thì ta cũng nhàn rỗi, để ta đi theo Bảo Châu là được rồi. Bảo Châu, lẽ nào ngươi chỉ muốn để Nhị đệ giúp ngươi thôi, chứ không muốn ta giúp à?”

Bảo Châu nào dám đồng ý với lời nói này, nàng ta vội nói: “Đại lang nói đùa rồi, đại lang chịu giúp là vinh hạnh của nô tỳ.”

Bấy giờ sắc mặt của Phong Côn mới dễ nhìn hơn một chút, hắn ta đi ra phía cửa, lúc đi ngang qua Phong Ngữ thì lạnh lùng “hừ” một tiếng. Bảo Châu cúi người chào, sau khi Phong Côn rời đi thì mới cúi đầu hành lễ với những người khác trong phòng, sau cùng là bước nhanh ra ngoài.

Sau khi Bảo Châu và Phong Côn đi, Phong Ngữ buông tiếng thở dài, chắp tay với Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường rồi nói: “Đại huynh ngông cuồng, thảo dân xin lỗi thay huynh trưởng, Vương gia, Vương phi đừng trách.”

Minh Hoa Thường lắc đầu nói không sao, ánh mắt nàng lay chuyển, hỏi: “Hình như là Phong đại lang rất thích Bảo Châu cô nương, phải không?”

Phong Ngữ lộ ra vẻ mặt khó mở miệng rồi nói: “Không thể nói là vậy được, Đại huynh thấy Bảo Châu được phụ thân coi trọng nên từng muốn nạp Bảo Châu làm thiếp thất, nhưng lại bị phụ thân phản đối. Nói đến thì đây là việc xấu trong nhà, khiến Ung Vương, Ung Vương phi phải chê cười rồi.”

Minh Hoa Thường nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, dường như đang đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó. Không hẳn là Minh Hoa Thường hiểu rõ Phong gia, nhưng từ hai lần gặp mặt này, nàng có thể thấy được rằng, Bảo Châu được Phong lão thái gia xem trọng lắm, đến cả tài vật của Phong lão thái gia mà ông ấy cũng để cho nàng ta xử lý. Thân làm con trưởng trong nhà, ấy thế mà Phong Côn lại không được trọng dụng, việc hắn ta muốn nạp Bảo Châu, chưa chắc là vì thật lòng thích Bảo Châu, mà có lẽ là muốn dựa vào nàng ta để có được “túi tiền” của Phong lão thái gia.

Bảo Châu cùng Phong Côn đi ra ngoài ngay trước mặt mọi người, dù Phong Côn không biết xấu hổ tới mức nào đi chăng nữa thì cũng chưa đến mức nhân lúc trời tối mà làm gì với nàng ta, thế nên, Bảo Châu tạm thời an toàn. Nhưng về lâu về dài, Minh Hoa Thường là người ngoài, cũng không quản được nhiều.

Minh Hoa Thường tò mò hỏi: “Bảo Châu nương tử quả đúng là một người tuyệt vời, chuyện lớn chuyện nhỏ gì nàng ấy cũng có thể xử lý ổn thỏa cả. Không biết Phong gia đã làm thế nào mà lại dạy ra được nha hoàn đắc lực như thế?”

Phong Ngữ cười, khiêm tốn nói: “Không dám nhận. Bảo Châu được phụ thân mua từ bên ngoài về, không phải là vừa sinh ra là đã ở trong nhà bọn ta. Có điều, thật sự là nàng ta rất giỏi, không chỉ lanh lợi, có trí nhớ tốt, mà còn có thể châm cứu, hiểu thơ văn. Những chuyện mà phụ thân từng nói, nàng ta đều có thể nhớ kỹ sau một lần nghe, còn được việc hơn bọn ta nhiều.”

“Thì ra là thế.” Minh Hoa Thường cười gật đầu rồi nói: “Nhị lang quân khiêm tốn rồi, ngài cũng rất tài giỏi. Ở Thương Châu, có ai mà lại chẳng biết nhị lang Phong gia phong thần tuấn dật, chính là thiếu niên anh tài số một số hai trong thành đâu.”

Lý Hoa Chương im lặng nhìn Minh Hoa Thường khen nam nhân khác, trước kia, ở Lạc Dương và Trường An thì có Tạ Tế Xuyên, bây giờ đã thành hôn rồi, ấy thế mà vẫn còn có Phong nhị lang. Cùng là nam nhân với nhau, Phong Ngữ nhanh chóng cảm nhận được cảm xúc không vui của Ung Vương, hắn ta ngầm hiểu, lập tức nói: “Ung Vương phi quá lời rồi, thảo dân không dám nhận. Ung Vương điện hạ trẻ tuổi lại có tài hơn ta nhiều, bàn về thiếu niên anh tài, thì có ai hơn được điện hạ đâu?”

Bấy giờ Minh Hoa Thường mới nhớ ra là Lý Hoa Chương vẫn còn ở đây, nàng nhanh chóng liếc nhìn Lý Hoa Chương một cái, sau đó cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên mà, điện hạ mới là người phong thần tuấn dật nhất Thương Châu. Chẳng phải là vì ta thấy ngươi thành hôn rồi nên mới không biết xấu hổ mà khen ngươi à, tránh cho người ta nói ta thiên vị người nhà ấy mà.”

Minh Hoa Thường rất giỏi “vuốt lông”, tuy Lý Hoa Chương biết rõ là nàng đang dỗ dành hắn, nhưng trong mắt vẫn bất giác hiện lên ý cười. Phong Ngữ không hiểu sao đột nhiên người ta lại thể hiện tình cảm trước mặt mình như thế, hắn ta lặng lẽ nghĩ, quả nhiên là phu thê mới cưới, trong mật thêm dầu, dính nhau đến mức khiến người khác ê hết cả răng.

Có điều, thật sự là nghĩ không ra luôn đó, Ung Vương trông cao quý lạnh lùng, ấy thế mà khi ở trước mặt một nữ nhân, ngài ấy lại có dáng vẻ như thế này.

Chưa đầy một canh giờ nữa chính là đến giờ Tý, Lý Hoa Chương đi một vòng quanh lầu Trích Tinh, lần nữa thẩm tra đối chiếu nhân thủ tuần tra. Trong lúc đó, Phong Côn đã xách một ấm trà về, nói một tiếng với thủ vệ, Lý Hoa Chương cũng bảo người ta cho hắn ta đi lên.

Minh Hoa Thường cảm thấy, chỉ đặt một cái ấm trà vào chỗ thôi thì có tốn bao nhiêu thời gian đâu, nhưng đã qua một lúc rồi mà Phong Côn vẫn chưa đi xuống. Đến cả Bảo Châu cũng quay lại rồi, nàng ta vội vàng chạy qua, vừa gặp là hỏi ngay: “Đại lang pha trà quay lại chưa?”

Phong Ngữ gật đầu, chỉ lên trên rồi đáp: “Quay lại rồi, Đại huynh đã đưa lên đó cho phụ thân rồi, nhưng vẫn chưa đi ra. Bắt được vẹt chưa?”

Bảo Châu xoa tay để trước miệng hà hơi, chưa kịp sưởi ấm mà đã muốn lên tầng ba: “Bắt được rồi. Sao đại lang quân vẫn chưa xuống? Lẽ nào thái gia còn dặn dò gì khác nữa à? Nhị lang quân, nô tỳ lên xem thử xem sao.”

Phong Côn đã ở riêng với lão thái gia lâu như vậy rồi, cũng không biết là hắn ta đang làm gì nữa, nghĩ thế, Phong Ngữ gật đầu, đồng ý để cho Bảo Châu gọi Phong Côn xuống. Dù sao thì nơi này cũng là Phong gia mà, Lý Hoa Chương không phát biểu ý kiến, chỉ ra hiệu để thị vệ cho nàng ta đi.

Bảo Châu xách váy đi lên tầng ba, không lâu sau, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Bảo Châu và Phong Côn cùng đi xuống, Bảo Châu cúi người chào với Lý Hoa Chương rồi nói: “Đã làm phiền Ung Vương, Ung Vương phi chờ lâu như vậy, nô tỳ tội ác tày trời.”

Lý Hoa Chương lạnh nhạt lắc đầu rồi hỏi: “Phong lão vẫn ổn cả chứ?”

“Lão thái gia không sao, chỉ là hơi mệt thôi.” Bảo Châu cười nói: “Xin Ung Vương hãy đóng cửa đi, lão thái gia muốn an tâm nghỉ ngơi, một lát nữa cũng tiện đi gặp đạo thánh.”

Lý Hoa Chương tận mắt trông thấy thị vệ khóa cửa chính lầu Trích Tinh từ phía bên ngoài, người canh cửa là thị vệ của Phong gia, Lý Hoa Chương chỉ để binh sĩ quan phủ tuần tra quanh lầu Trích Tinh, không cho phép bất cứ ai đến gần lầu Trích Tinh nữa. Mọi người nhận lệnh tản ra, Lý Hoa Chương đi vòng quanh ở bên ngoài, kiểm tra xem có góc chết tuần tra hay không.

Cho dù nơi đây là Thương Châu đi chăng nữa, nhưng đêm tháng Mười hai cũng vẫn rất lạnh lẽo. Phong Ngữ liên tục khuyên Lý Hoa Chương về nghỉ ngơi, ở đây đã có hắn ta theo dõi rồi, Lý Hoa Chương kiểm tra thêm một lần cuối cùng, sau khi chắc chắn là không có vấn đề gì, bèn hẹn với Phong Ngữ giờ Tý lại đến, sau đó dẫn theo Minh Hoa Thường về phòng.

Trước khi đi, Minh Hoa Thường quay đầu lại, từ cửa sổ, nàng nhìn thấy Phong lão thái gia đứng dậy uống một ngụm trà, sau đó thì quay về ghế nằm nghỉ ngơi. Ghế nằm cũng là do Phong lão thái gia yêu cầu, ông ấy không chịu ngủ trên giường, cứ muốn nằm trên ghế trông coi ngọc Tùy Hầu, muốn đích thân đợi đạo thánh tới.

Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy đầu của Phong lão thái gia, từ tư thế đó của Phong lão thái gia thì người ta có thể thấy rằng, có vẻ ông ấy muốn trông cả một đêm thật. Minh Hoa Thường thầm nghĩ, quả đúng là một ông lão cố chấp, bây giờ gió lạnh thổi tới, hơi lạnh như muốn chui vào xương cốt người ta. Nàng lạnh đến mức run cả người, Lý Hoa Chương thấy thế thì khép cổ áo của nàng lại, ôm nàng và nói: “Đi thôi, chúng ta về trước.”

Minh Hoa Thường gật đầu: “Được.”

Sau khi Minh Hoa Thường về phòng, nàng chạy tới trước chậu than hơ tay ngay. Lý Hoa Chương thuần thục rót chén trà nóng, để nàng cầm cho ấm tay, sau đó bỏ thêm than vào lò sưởi tay, đặt trong chăn, xong xuôi hết thì hắn nói: “Cẩn thận kẻo bị cháy y phục, chỗ này ấm rồi, nàng lên giường nghỉ ngơi một lúc đi.”

Minh Hoa Thường thấy Lý Hoa Chương đã giúp nàng sưởi ấm ổ chăn thì nói ra lời từ đáy lòng: “Nhị huynh, chàng hiền huệ quá.”

Lý Hoa Chương đang sửa sang lại chăn, nghe vậy thì hắn ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng rồi lên tiếng: “Vậy mà nàng vẫn không nhìn thấy, cứ luôn nhớ đến thiếu niên anh tài bên ngoài nữa à?”

Minh Hoa Thường nghe thế thì không sưởi ấm nữa, mà nhào qua hùng hồn thò tay vào ống tay áo hắn để sưởi ấm luôn: “Hắn ta đã thành hôn rồi, ta nhớ thương hắn ta làm gì kia chứ? Hoa dại nào có thơm bằng hoa nhà trồng, bọn họ thì sao có thể sánh bằng Nhị huynh?”

Lý Hoa Chương nhạy bén bắt được một chữ: “Bọn họ?”

Còn có “bọn họ” nữa kia à?

“Không có, không có!” Minh Hoa Thường không cẩn thận mồm miệng mình, vội vàng bổ sung thêm: “Nhị huynh mới là người tốt nhất trên đời, có chàng ở đây, ta hoàn toàn không thể nhìn thấy nam nhân khác được. Thật đó, ta thề!”

Minh Hoa Thường ôm lấy Lý Hoa Chương vừa thề thốt vừa làm nũng, có thể xem như là đã dỗ dành được hắn. Không bao lâu sau, Minh Hoa Thường ngồi trong chăn ấm áp dễ chịu, dưới lòng bàn chân là lò sưởi, trong tay là trà nóng, còn lưng nàng thì đang dựa vào cái gối hình người hiền huệ nào đó, thoải mái uống một ngụm trà.

Tiêu rồi, vốn dĩ ban đầu nàng còn muốn thức nguyên một đêm, lấy khí thế bắt đạo thánh, nhưng bây giờ nàng lại thấy buồn ngủ rồi.

Dường như là Lý Hoa Chương có thể nhìn ra được suy nghĩ ấy của Minh Hoa Thường, hắn nhẹ nhàng nói: “Buồn ngủ thì chợp mắt một lúc đi, ta ở đây theo dõi, có gì khác thường thì sẽ gọi nàng ngay.”

“Hả?” Minh Hoa Thường nhanh chóng dao động: “Nhưng đã nói là chúng ta cùng nhau bắt trộm mà…”

“Không sao, nàng nghỉ ngơi tốt thì lát nữa mới càng có tinh thần hơn. Nếu như ta mệt thì còn cần nàng đến thay ca cho ta nữa đấy.”

Minh Hoa Thường “xiêu lòng” ngay, nàng vừa tự lừa mình dối người mà nói “Ta chỉ chợp mắt một lúc thôi, không ngủ đâu”, vừa gối đầu lên đùi Lý Hoa Chương, gần như là vừa chạm vào y phục của hắn là nàng đã ngủ ngay.

Minh Hoa Thường được mùi hương tuyết tùng quen thuộc bao bọc lấy, ngủ vô cùng ngon giấc. Trong mơ, nàng mơ hồ nhớ đến chuyện gì đó, vào lúc nàng đang cố gắng nghĩ xem, rốt cuộc là có chuyện gì nàng chưa hoàn thành, thì đột nhiên, một hồi tiếng pháo trúc nổ vang, phá tan đêm đen vốn dĩ đang tĩnh lặng. Lý Hoa Chương vội vàng che tai Minh Hoa Thường lại, nhưng muộn rồi, nàng đã mở mắt ra. Nàng chỉ hoang mang luống cuống trong chốc lát thôi, rồi đôi mắt như đầm nước nhanh chóng sáng lên.

Minh Hoa Thường bò dậy, khàn giọng hỏi: “Nhị huynh, giờ nào rồi? Ban nãy ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lý Hoa Chương nhìn đồng hồ cát rồi nói: “Gần đến giờ Tý rồi, không biết là có ai đốt pháo ở bên ngoài nữa.”

“Hả?” Minh Hoa Thường kinh hãi, thoáng cái, chút buồn ngủ còn sót lại trong đầu óc bay sạch, nàng cũng tỉnh táo hẳn lên: “Có thể là Diệu Thủ Không Không đó, chúng ta nhanh đi xem thử đi.”

Minh Hoa Thường khoác thêm áo choàng, sau đó bước nhanh về phía tiếng bắn pháo vang lên cùng Lý Hoa Chương. Bọn họ hành động rất nhanh lẹ, nhưng khi chạy đến nơi, chỉ thấy xác pháo trúc đã không còn nguyên vẹn, Phong nhị lang dẫn theo mấy gia đinh nhìn quanh, vô cùng kinh ngạc: “Là do ai làm?”

Lý Hoa Chương đến gần và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Phong Ngữ cũng hoang mang, hắn ta lắc đầu đáp: “Không biết. Nghe thấy động tĩnh phát ra từ đây, ta đã dẫn người chạy qua ngay lập tức, nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả.”

Lúc này, Bảo Châu xách theo một hộp bánh ngọt, vội vã chạy xuống từ hành lang, sau đó nàng ta hỏi: “Tham kiến Ung Vương, nhị lang. Lang quân, hình như nô tỳ nghe thấy có ai đó đốt pháo ở đây, sao vậy ạ?”

Mọi người nhìn nhau, đều thấy hoang mang. Lý Hoa Chương quay đầu nhìn lầu Trích Tinh lẳng lặng đứng sừng sững trong bóng đêm, bỗng nhiên vẻ mặt hắn thay đổi, hắn nói: “Không hay rồi, điệu hổ ly sơn!”

Minh Hoa Thường vội vàng chạy về phía lầu Trích Tinh theo Lý Hoa Chương, Lý Hoa Chương vừa đến thì đã lập tức đi hỏi thủ vệ ở cửa, thủ vệ đều lắc đầu, nói không nhìn thấy bất cứ kẻ nào đến gần cả, mọi thứ vẫn giống như bình thường.

Phong Ngữ và Bảo Châu cũng chạy tới, Phong Côn ngáp một cái, từ nhà trồng hoa tiến đến, khoan thai tới chậm. Lý Hoa Chương nghe nói là không có ai đến gần thì ấn đường bất giác nhíu chặt lại.

Làm sao mọi thứ có thể giống như bình thường được cơ chứ? Nếu không hành động thì đối phương đốt pháo quấy rối che mắt làm gì?

Lý Hoa Chương đi vòng quanh lầu Trích Tinh, ngẩng đầu nhìn lên trời, cố gắng để nhìn ra được cái gì đó. Những người khác cũng nhìn lên theo, rồi thị vệ nói: “Nếu như Ung Vương không yên tâm thì cứ đi lên xem thử đi, chẳng phải làm thế là được rồi sao!”

Lý Hoa Chương lắc đầu: “Trận pháo hoa này rất kỳ lạ, không chừng đối phương làm thế là vì để chúng ta mở cửa cấm, để hắn ta có thể trà trộn vào trộm đồ dễ dàng hơn. Bây giờ chúng ta đi lên trên, có lẽ là chúng ta sẽ trúng kế đục nước béo cò của hắn ta.”

Các nha dịch khác gật đầu, không ngừng nói có lý. Dường như là vì bị đánh thức, nên Phong Côn ngáp một cái, đi qua với tâm tình vô cùng buồn chán, Phong Ngữ cau mày, không ngừng nhìn lên trên, vẻ mặt do dự. Lúc bấy giờ, Bảo Châu chợt kêu lên một tiếng đầy kinh hãi, sau đó lên tiếng: “Kỳ lạ thay, tại sao đã qua lâu như vậy rồi, mà bên phía lão thái gia lại không có động tĩnh gì?”

Những lời này như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu, thoáng cái, đám người trở nên ồn ào. Bảo Châu thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nói: “Mở cửa nhanh, có lẽ lão thái gia gặp nguy hiểm rồi.”

Liên quan đến mạng người, Lý Hoa Chương không dám khinh thường, lập tức bảo thủ vệ mở cửa ra. Thị vệ vội vã mở khóa, còn chưa đợi được đến khi cửa được đẩy hẳn ra, Bảo Châu đã xông vào bên trong trước, những người khác vừa tìm đèn vừa xô đẩy nhau, đi theo sau nàng ta một cách hỗn loạn.

Trong lúc hỗn loạn, Lý Hoa Chương nắm chặt lấy tay Minh Hoa Thường, không để nàng xa mình một bước nào. Sự rối loạn này chỉ kéo dài trong một lúc thôi, Lý Hoa Chương nhanh chóng ổn định lại tình hình, bảo quan binh cầm đèn đi đằng trước, những người còn lại lần lượt bước vào, không cho phép bất cứ kẻ nào được chen ngang.

Người đốt đèn đi đằng trước, Lý Hoa Chương theo sát phía sau, Minh Hoa Thường đi theo bên cạnh Lý Hoa Chương. Đến khi bọn họ leo lên tầng ba, thì đã thấy Bảo Châu hoảng hốt lo sợ quỳ gối bên cạnh lão thái gia, không ngừng lay lay lão thái gia, Phong Ngữ thì đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt kinh hoảng, đã ngây dại hoàn toàn.

Sau khi Lý Hoa Chương đi lên thì hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn tầng ba, rồi lập tức bảo người ta đốt đèn. Ánh đèn dần sáng lên, bóng tối rút đi như thủy triều, bấy giờ mọi người mới nhìn thấy rõ… Phong lão thái gia trước đây không lâu còn ngang ngược độc đoán nay lại nằm trên ghế, miệng phun máu đen, không động đậy, tình hình vô cùng bất ổn.

Thoáng chốc, cả đám người kinh hãi, đến cả hai nhi tử của Phong lão thái gia cũng không thể nói thành lời được nữa. Trong lúc nguy cấp, Lý Hoa Chương vẫn là người bình tĩnh nhất, hắn ra hiệu cho Minh Hoa Thường hòng nhắc nàng cẩn thận, rồi sau đó, đích thân hắn vững bước đi đến trước ghế nằm, cúi người kiểm tra hơi thở của Phong lão thái gia.

Ngón tay của Lý Hoa Chương khẽ run rẩy, hắn đứng dậy, vẻ mặt kín đáo: “Phong lão đã tắt thở bỏ mình.”

Bấy giờ, không biết là ai đã hoàn hồn lại, hô lớn một câu: “Mau xem ngọc bảo!”

Bảo Châu miễn cưỡng ngăn nước mắt lại, nàng ta vội vàng chạy đến trước hộp sắt, cũng không sợ là mình sẽ bị mọi người nhìn thấy mật mã, nhanh chóng xoay bánh răng. Nàng ta cố sức đẩy nắp sắt, lấy hộp gỗ đàn ra, Minh Hoa Thường đã có cảm giác, quả nhiên, đến khi hộp gỗ đàn được mở ra, thì ai cũng thấy bên trong đã trống rỗng.

Phong lão thái gia đã chết, ngọc Tùy Châu có giá trị liên thành cũng biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.