Song Bích

Chương 210: Trộm trong nhà (2)



Lý Hoa Chương lộ ra vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo, nghiêm túc hỏi: “Vậy Phong đại lang cảm thấy, nội ứng sẽ là ai?”

Phong Côn gượng cười ha hả vài tiếng, sau đó hắn ta nói: “Ta không hề quản lý chuyện trong phủ, nào dám ăn nói lung tung. Công việc và nhân lực tuần tra của ngoại phủ đều do Nhị đệ quản lý, nếu Ung Vương không ngại thì ngài đi hỏi Nhị đệ đi.”

Sau khi đi ra khỏi viện của Phong Côn, Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đi đến nơi không người, Lý Hoa Chương hỏi: “Nàng có nhìn ra được gì từ hai huynh đệ bọn họ không?”

Minh Hoa Thường đang suy tư, nghe thấy Lý Hoa Chương hỏi thì chậm rãi lắc đầu, sau đó nói: “Manh mối không đủ nhiều, bây giờ vẫn chưa thể phác họa ra được. Có điều, con người Phong Côn tham lam ích kỷ, hắn ta vì thanh minh cho chính mình mà đẩy hết trách nhiệm sang cho người khác, thái độ khiến người ta thấy vô cùng bất công. Nhưng, chắc là có một số việc là thật, nếu không thì hắn cũng sẽ không dám nói như vậy đâu.”

Lý Hoa Chương hỏi: “Vậy tiếp theo đây, nàng muốn đi hỏi ai?”

Minh Hoa Thường suy nghĩ một lúc rồi nói: “Biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng, có đôi khi, nếu đổi góc độ để suy nghĩ thì không chừng là sẽ gặt hái được bất ngờ ngoài ý muốn. Chúng ta đi gặp thê tử của Phong Ngữ, Phong nhị thái thái đi.”

Lúc Phong nhị thái thái hay tin Ung Vương và Ung Vương phi đến, có thể nói là nàng ta kinh ngạc khôn cùng. Khách lạ không đưa bái thiếp mà đã tới nhà, có thể nói là vô cùng mất lịch sự, Phong nhị thái thái có thể mặc kệ; nhưng đây lại là Ung Vương và Ung Vương phi, Phong nhị thái thái chỉ có thể nhịn sự không vui trong lòng mình xuống, vội vàng sửa soạn rồi đi gặp khách.

Xem ra chuyện đêm qua đúng là một đòn đả kích quá to lớn đối với Phong gia. Chỉ mới có một đêm không gặp thôi mà sắc mặt của Phong nhị thái thái đã vàng vọt, vẻ mặt hoảng hốt, trang dung cũng không còn tinh xảo như trước, có thể nhìn ra được là tinh thần không được tốt cho lắm. Nàng ta ráng chống đỡ nở nụ cười, thỉnh an người tới: “Thiếp thân tham kiến Ung Vương, Ung Vương phi.”

Minh Hoa Thường tiến lên đỡ nàng ta: “Phong nhị thái thái không cần đa lễ, mới sáng sớm đã đến làm phiền ngươi, là bọn ta đường đột rồi.”

Phong nhị thái thái nào dám nhận, ngoài miệng vội vàng nói “Nào có”. Hai bên khách sáo xong thì cả chủ lẫn khách đều ngồi xuống. Ban nãy, khi đối mặt với Phong Ngữ và Phong Côn, chủ yếu là Lý Hoa Chương đặt câu hỏi, bây giờ đến chỗ Phong nhị thái thái, hai người đều ăn ý giao quyền chủ đạo lại cho Minh Hoa Thường.

Minh Hoa Thường uống một ngụm trà, chậm rãi nhắc tới chủ đề chính: “Đã sắp qua năm mới rồi, Phong lão lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, là do quan phủ không có năng lực bảo vệ, để kẻ cắp lợi dụng sơ hở, mong Nhị thái thái nén bi thương.”

Phong nhị thái thái cười miễn cưỡng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất, đến cả lời khách sáo mà cũng không thể nói ra được. Minh Hoa Thường nhìn nàng ta rồi hỏi: “Ngỗ tác nói, khả năng rất cao là Phong lão trúng độc mà chết. Nhị thái thái quản lý việc bếp núc, không biết ngươi có biết là ở trong phủ, có ai có cơ hội tiếp xúc với độc hay không?”

“Độc à?” Phong nhị thái thái nhíu mày rồi đáp rằng: “Việc thu mua trong phủ có người chuyên phụ trách, nội trạch bình thường không tiếp xúc được với tiểu thương bên ngoài. Nhất là khi trong nhà có cả người già và trẻ con, đồ ăn đưa vào miệng phải được kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, căn bản là sẽ không có độc. Thiếp thân không biết, có lẽ là do người ngoài bỏ vào thì sao?”

Minh Hoa Thường lại hỏi: “Liệu rằng, có khi nào trong phủ có người hiểu về dược lý, âm thầm phối ra độc không?”

Phong nhị thái thái nở nụ cười khinh thường, nói: “Có điều Vương phi không biết rồi, nội trạch đều là nữ quyến, không chừng là vì người nào đó có thai, nên mới phải kỵ những thứ này. Người trong phủ mà bị bệnh thì không bao giờ dùng thuốc bên ngoài, mà là do lang trung kê đơn, thuốc được nấu ở phòng thuốc rồi mới đưa đến tay mọi người. Trong phòng thuốc có không biết bao nhiêu là thuốc, mỗi ngày lấy ra bao nhiêu đều có ghi chép, những loại thuốc có độc tính mạnh kia, cho dù có người cầm thẻ bài đến lấy đi chăng nữa, thì phòng thuốc cũng sẽ không đưa một cách dễ dàng đâu.”

Minh Hoa Thường bảy vẻ mặt như đã được chỉ bảo: “Thì ra là thế. Không biết có thể cho bọn ta xem ghi chép bốc thuốc, sắc thuốc của phòng thuốc trong khoảng thời gian này không?”

Phong nhị thái thái hơi do dự, đây là chuyện riêng tư của Phong phủ, sao có thể tùy tiện cho người ngoài xem được? Lý Hoa Chương thấy thế thì nói: “Phong nhị thái thái, bọn ta cũng chỉ muốn phá án thật nhanh chóng thôi, dù sao thì bây giờ hung thủ vẫn còn trốn trong Phong gia, nếu như không nhanh chóng tróc nã hắn ta quy án, chẳng có ai biết được hắn ta sẽ lại hại ai tiếp theo. Nhị thái thái nói xem, có đúng hay không?”

Phong nhị thái thái nghĩ, thấy cũng phải, bèn nói: “Vương gia, Vương phi chờ một lát, ta bảo nha hoàn cầm sổ sách đến ngay.”

Phong nhị thái thái đứng dậy, nhỏ giọng dặn dò nha hoàn bên cạnh, nha hoàn nhận lệnh rồi rời đi. Minh Hoa Thường sợ Phong gia lén lút tiêu hủy, đổi sổ sách, bèn âm thầm ra hiệu cho Lý Hoa Chương. Lý Hoa Chương và nàng nhìn nhau, hai người lặng lẽ “giằng co” như thế, cuối cùng, Minh Hoa Thường trừng mắt với Lý Hoa Chương, Lý Hoa Chương bất đắc dĩ chịu thua cuộc, đứng dậy theo: “Ta cũng đi xem sao.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nha hoàn thấy Ung Vương cũng muốn đi đến phòng thuốc thì vô cùng câu nệ, nhưng Lý Hoa Chương hành động thong dong, thản nhiên duy trì khoảng cách, vẫn giữ được tác phong của một quân tử. Nha hoàn và Phong nhị thái thái đều không tiện nói gì, chỉ có thể để mặc cho Lý Hoa Chương đi theo.

Trong lúc đợi sổ sách, dù sao thì cũng nhàm chán, Minh Hoa Thường tán gẫu với Phong nhị thái thái câu được câu chăng, nàng hỏi về hoạt động trong ngày hôm qua của nàng ta.

Hoạt động của nữ quyến đơn giản hơn nam tử rất nhiều, vốn dĩ hôm qua cũng sắp đến giờ nghỉ ngơi của Phong nhị thái thái rồi, nhưng bỗng nhiên nàng ta nghe được là Phong lão thái gia bảo nàng ta đi tiếp đãi Ung Vương và Ung Vương phi, nàng ta không dám coi nhẹ, bèn vội vàng thay đồ rồi đi luôn. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương, Phong nhị thái thái quay về phòng, tháo trang sức rồi đi ngủ. Không ngờ rằng, vừa ngủ chưa được bao lâu thì đã bị đánh thức bởi tiếng pháo, không bao lâu sau thì lại nghe người hầu nói là Phong lão thái gia chết rồi.

Phong nhị thái thái bị dọa sợ đến mức cả đêm không thể ngủ được, gần đến bình minh mới chợp mắt được một chút. Nhưng vì Phong lão thái gia đột ngột “buông tay” khỏi nhân gian, nên có rất nhiều chuyện trong phủ đã trở nên lộn xộn theo, Phong nhị thái thái cũng không dám ngủ nhiều, bèn thức dậy sớm sắp xếp nhân lực, bận mãi đến tận bây giờ.

Toàn bộ quá trình ấy, lúc nào bên cạnh Phong nhị thái thái cũng có người cả, nha hoàn ma ma đều có thể xác minh hành tung của nàng ta. Minh Hoa Thường tán gẫu lung tung một hồi, nhưng nàng vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh để nghe ngóng: “Ôi, Phong lão anh minh một đời, lại ra đi vội vàng như thế, quả đúng là khiến người ta tiếc hận khôn cùng. Ta thấy hôm qua Phong lão có đeo một cái túi thơm trên người, khi ngửi thì thấy, hình như là có mùi thuốc. Nhị thái thái có biết túi thơm tới từ đâu hay không?”

Phong nhị thái thái hờ hững “Ồ” một tiếng rồi nói: “Đó là do Bảo Châu làm, nói là bí phương tiền triều, có thể giúp cho cơ thể khỏe mạnh, tĩnh tâm dưỡng khí, ngày nào lão thái gia cũng đeo.”

Minh Hoa Thường niềm nở hỏi: “Cơ thể Phong lão không thoải mái à? Sao lại mang theo thuốc ở bên cạnh?”

“Thật ra thì cũng không có.” Vì liên quan đến việc cha chồng chết nên Phong nhị thái thái rất cẩn thận, cân nhắc một lát rồi mới nói: “Có thể xem như là cơ thể của lão thái gia khá khỏe mạnh, nhưng không biết tại sao năm nay ông ấy lại vô cùng chú trọng đến chuyện dưỡng sinh. Vừa hay Bảo Châu từng đi theo người môi giới vào Nam ra Bắc, đã từng xem qua mấy phương thuốc, Bảo Châu bèn bảo phòng thuốc kê một đơn thuốc cường thân kiện thể hàng tuần, rồi nàng ta làm thành túi thuốc cho lão thái gia. Đã được nửa năm rồi, từ đó trở đi vẫn luôn được duy trì như thế.”

“Thì ra là thế.” Minh Hoa Thường thật lòng cảm thán: “Bảo Châu thật là tài giỏi, vừa biết quản lý sổ sách, biết nấu ăn, biết châm cứu, còn biết nuôi chim nữa. Chẳng trách tại sao người ngoài đều nói, rời xa Bảo Châu, Phong lão thái gia như mất đi một cánh tay, dù chỉ một ngày cũng không thể tự xoay sở được.”

Phong nhị thái thái cúi đầu nâng chén trà lên, rồi nàng ta nói: “Người hầu nói đùa, hơi khoa trương một chút, nhưng thật sự là cũng gần giống như vậy. Nếu không thì đại tẩu cũng sẽ không đổi tính, trở thành người hiền lương, thật tâm thật lòng muốn nạp Bảo Châu cho đại bá. Có được sự trợ giúp đắc lực như thế, lão thái gia nên đưa nàng ta theo luôn, đáng tiếc thay, không biết là sau này ai sẽ được hời nữa.”

Dường như Minh Hoa Thường đã nghe ra được hàm ý sâu xa nào đó được ẩn giấu trong lời nói của Phong nhị thái thái, nàng đảo mắt, trưng dáng vẻ ngây thơ ra mà nói: “Sao ta lại cảm thấy, hình như đại phòng không thích Bảo Châu cho lắm nhỉ? Đêm qua, ta loáng thoáng nghe thấy đại lang tức giận mắng Bảo Châu, hơn nữa, còn la hét bảo rằng muốn bán Bảo Châu đi. Ta nghe thì thấy, hình như cũng không phải là yêu thích hay gì đâu.”

Phong nhị thái thái “xùy” một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Lý Hoa Chương không có ở đây, trong phòng cũng không có nam nhân nào, Phong nhị thái thái nhanh chóng thả lỏng tay chân, trắng trợn bình luận: “Vương phi, ngài còn trẻ, Vương gia cũng cưng chiều ngài, hậu trạch của ngài sạch sẽ, thế nên ngài sẽ không thể hiểu được những thủ đoạn quỷ quái này đâu. Lúc lão thái gia còn sống, đại bá sợ lão thái gia đến mức độ ấy, ấy thế mà cũng vẫn không nhịn được mà dụ dỗ Bảo Châu ngay dưới mí mắt lão thái gia. Bây giờ lão thái gia không còn trên đời này nữa, rốt cuộc là lão thái gia để lại bao nhiêu tài sản, chỉ e là chỉ có mỗi Bảo Châu mới biết rõ thôi. Thế thì lẽ nào nam nhân vẫn có thể không quan tâm đến cho được à? Chỉ là trò hề lạt mềm buộc chặt mà thôi, còn không biết là ai dụ dỗ ai đâu.”

Từ giọng điệu của Phong nhị thái thái, có thể thấy là hình như nàng ta rất có địch ý với Bảo Châu. Minh Hoa Thường giả vờ thấy khó hiểu, còn giải thích thay cho Bảo Châu nữa: “Có phải Nhị thái thái đang muốn nói là, thật ra là Bảo Châu dụ dỗ Phong đại lang, cố ý câu hắn ta ư? Nhưng hôm qua, khi gác đêm, Bảo Châu vẫn luôn tuân theo quy tắc, ngược lại là Phong đại lang ấy, hắn ta luôn làm khó nàng ta. Với tướng mạo như thế, Bảo Châu lo gì không tìm được người trong sạch, có lẽ nàng ta không phải là người như vậy đâu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phong nhị thái thái cười lạnh một tiếng, càng khinh thường hơn: “Không có lửa thì sao lại có khói? Nếu như nàng ta là nữ tử cương trực trong trắng thật, thì tại sao đại bá lại cứ nhớ mãi không quên nàng ta cho được chứ? Không bị bắt nạt thì làm sao tố khổ được, đúng không? Nam nhân ấy mà, lúc nào mà chẳng dính cái chiêu khổ sở đáng thương ấy.”

“Mùi thuốc nổ” tràn ngập trong từng câu từng chữ mà Phong nhị thái thái nói, nếu chỉ là hóng hớt về nha hoàn của cha chồng và đại bá huynh thôi, thì tại sao lại tức giận đến mức độ này cho được kia chứ? Minh Hoa Thường chợt nghĩ đến sự tán thưởng và thương tiếc đầy bất thường mà Phong nhị lang dành cho Bảo Châu, nàng mơ hồ hiểu ra được.

Bên ngoài truyền đến tiếng vấn an, Lý Hoa Chương đã mang sổ sách từ phòng thuốc về. Minh Hoa Thường và Phong nhị thái thái không hẹn mà cùng dừng lại, không nhiều chuyện hóng hớt nữa, không mặn không nhạt mà nói lảng sang chuyện khác. Chẳng mấy chốc, Lý Hoa Chương đã đi vào, nhân lúc Phong nhị thái thái và Lý Hoa Chương nói chuyện với nhau, Minh Hoa Thường nhanh chóng liếc nhìn ghi chép lấy thuốc trong ba tháng gần đây.

Ngoại trừ một ít thuốc điều dưỡng, trị cảm lạnh thường thấy ra, thì quả thật là không có thuốc có độc tính mạnh nào được lọt ra ngoài. Trong nội viện của Phong lão thái gia, cứ mười ngày là sẽ lại nhận một nhóm dược liệu, lưu tên là Bảo Châu, đã có thể chứng thực được những gì mà Phong nhị thái thái nói. Phong lão thái gia bị hạ độc chết, bên phía nữ quyến thì lại không ai có thể có thể tiếp xúc được với độc, xem ra là, có thể loại bỏ hiềm nghi cho các nữ quyến được rồi.

Minh Hoa Thường lật xem qua loa rồi khép sổ lại, sau đó thì nàng cười nói: “Đa tạ Nhị thái thái. Vụ án của Phong lão là án mạng, quyển sổ này phải đưa đến cho Ngỗ tác kiểm tra, không biết là có tiện không?”

Phong nhị thái thái có thể nói được gì nữa đâu? Cho dù có không tiện, thì cũng chỉ có thể nói tiện mà thôi. Nàng ta cười nói: “Vương phi nói gì thế, ngài và Ung Vương tới đây vì lão thái gia của bọn ta, có thể giúp đỡ được các ngài, ấy là vinh hạnh của thiếp thân. Ngài cần thì cứ lấy đi đi, bên phía phòng thuốc không cần gấp, ngài dùng bao lâu cũng được.”

Minh Hoa Thường cũng không khách sáo, nàng lấy đi thật. Nàng cất đồ vào trong tay áo rồi cẩn thận sửa sang lại vạt áo, làm như vô ý mà hỏi rằng: “Nhị thái thái, ngươi cảm thấy, người hại chết Phong lão thái gia sẽ là ai?”

Phong nhị thái thái mím môi rồi lại mím môi, sau đó mới chậm rãi nói: “Thiếp thân không trải qua chuyện đó nên không dám nói bừa. Có điều, khi lão thái gia chết thì cũng không thấy ngọc Tùy Hầu ở đâu. Ngọc Tùy Hầu có giá trị không nhỏ, dù rằng lúc mua lão thái gia đã cố gắng ép xuống giá thấp rồi, nhưng vẫn phải bù một nửa tài sản của Phong gia vào đó. Không chừng là có người muốn ngầm chiếm đoạt tài sản nên mới đưa ra lựa chọn mưu hại lão gia tử – hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho trọn.”

Sau khi Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương ra khỏi viện của Phong nhị thái thái, Minh Hoa Thường thấy vô cùng buồn cười, nàng nói với Lý Hoa Chương rằng: “Chàng thấy có trùng hợp không? Hỏi ba người thì hết ba người đưa ra ba đáp án khác nhau. Phong Ngữ cảm thấy là ro đạo thánh gây nên sóng gió, Phong Côn ám chỉ là Phong Ngữ biển thủ bạc công, thái thái của Phong Ngữ thì lại cảm thấy Phong Côn vì tài sản nên mới giết cha. Hai huynh đệ nhà này đúng thật là, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.”

Lý Hoa Chương không biết rõ mọi sự nên không bình luận gì. Hắn nhìn thời gian rồi nói: “Gần đến trưa rồi, nàng đã đói cả buổi sáng rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã nhé?”

Minh Hoa Thường lắc đầu: “Không, hỏi những người còn lại cho xong rồi chúng ta về ăn sau.”

Lần đầu tiên Lý Hoa Chương không phản bác, hắn lấy một gói giấy dầu mà hắn đang mang theo bên mình ra, sau đó cầm một miếng bánh ngọt lên rồi đút vào miệng Minh Hoa Thường: “Được. Nàng lót dạ trước đi, chúng ta hỏi xong rồi về nhà.”

Minh Hoa Thường thấy Lý Hoa Chương lấy bánh ngọt từ trong người ra thì rất bất ngờ: “Này, chàng bỏ vào khi nào vậy? Sao chàng lại mang theo bánh ngọt theo vậy?”

“Đã mang theo từ lâu rồi, không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.” Giọng điệu của Lý Hoa Chương thản nhiên, đút nàng ăn xong, cũng không biết là hắn lấy chiếc khăn tay từ nơi nào ra, mà cẩn thận lau đi vụn bánh bên môi nàng: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn.”

Điểm tâm được nhét đầy trong miệng Minh Hoa Thường, nhiều đến mức không thể nói thành lời. Với tính tình đó của Lý Hoa Chương, hắn mà mang theo vũ khí, giấy bút, thậm chí là sách vở bên mình, thì sẽ đều vô cùng hợp lý, nhưng không ngờ là hắn lại mang theo bánh ngọt. Minh Hoa Thường còn tưởng rằng, những chuyện thế này chỉ có mỗi mình nàng làm thôi chứ.

Minh Hoa Thường cố gắng nuốt bánh hoa mai trong miệng, thổn thức nghĩ, nếu như là ba năm trước, có đánh chết nàng cũng sẽ không tin rằng vị huynh trưởng cao ngạo lạnh lùng này lại cất đồ ăn trong người, nhưng ngày hôm nay, cảnh tượng này đã thật sự xảy ra trước mắt nàng. Hôn nhân, quả nhiên là sẽ hoàn toàn thay đổi một nam nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.