Minh Hoa Thường hay tin trong Phong gia lại lưu truyền lời nguyền mang theo sắc thái quỷ thần này, thì thật sự là nàng thấy rất bất ngờ, đến cả Lý Hoa Chương cũng không nhịn được mà hỏi: “Những lời này là do ai truyền đi?”
“Mọi người đều đang nói đấy ạ, bây giờ lời nguyền này đã được lan truyền khắp trong đám người hầu rồi.” Tiến Bảo hơi sợ hãi, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Nương tử, ngài nói xem, lời nguyền này có thật hay không ạ?”
Minh Hoa Thường lặng lẽ nheo mắt lại, thoáng mang theo ý cười, nói với Tiến Bảo: “Sao có thể như thế cho được kia chứ? Sự do người làm, đến cả thân vàng của Bồ Tát cũng phải có người nhào nặn nên, chỉ cần làm việc thiện tích đức, hành vi đoan chính, thì có tà ma nào có thể đến gần con người ta được? Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Quả nhiên, Tiến Bảo nghe vậy thì cũng thấy thoải mái hơn hẳn, nàng ấy đặt chiếc chén cuối cùng xuống rồi hành lễ: “Nương tử nói rất đúng, nô tỳ hiểu ra được rồi. Nương tử và nhị lang dùng cơm thong thả, nô tỳ đi ra ngoài trước đây.”
Sau khi Tiến Bảo lui ra ngoài, Minh Hoa Thường chậm rãi thu lại ý cười trên mặt, nói với Lý Hoa Chương rằng: “Ta còn nhớ, ngày đầu tiên chúng ta đến Phong gia, ta đã nghe thấy người nhắc đến lời nguyền của ngọc Tùy Hầu rồi, phải không nhỉ? Không ngờ là bây giờ lời nguyền này lại còn chi tiết hơn trước nữa rồi. Người có được ngọc Tùy Hầu, người trong nhà sẽ lần lượt chết đi, cho đến khi cả nhà đều chết hết mới thôi… Đúng là lời nguyền của lòng tham mà. Lúc trước Phong lão thái gia muốn tặng ngọc Tùy Hầu cho chúng ta, ta không nhận, quả đúng là quyết định đúng đắn mà.”
Lý Hoa Chương cầm chén lên, xới cơm vào, nhàn nhạt đáp một tiếng. Minh Hoa Thường thấy phản ứng của hắn lạnh lùng thì bất mãn lắm, nàng chất vấn hắn: “Lời nguyền đáng sợ như thế, sao chàng không có phản ứng gì hết vậy?”
Lý Hoa Chương thở dài: “Người có đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái. Đợi thêm lát nữa là đồ ăn nguội đó, ăn cơm trước đã.”
Minh Hoa Thường đang rất hứng thú, tấm tắc lấy làm lạ: “Ta vẫn chưa từng thấy có quyển sách cổ nào ghi chép về việc ngọc Tùy Hầu sẽ mang đến lời nguyền cho con người ta, cũng có thể là do ta chưa xem được bao nhiêu sách nhỉ. Phong lão thái gia giữ ngọc Tùy Hầu lâu như vậy thì chẳng sao, nhưng sau khi chuyện đạo thánh rộ lên thì nhiều lần xảy ra mấy chuyện kỳ lạ. Bây giờ thì đến cả lời nguyền của ngọc Tùy Hầu cũng xuất hiện luôn rồi. Có phải phong thủy của mảnh đất này của Phong gia không được tốt cho lắm hay không?”
Lý Hoa Chương đặt chén cơm vào trong tay nàng, thậm chí là trong đó cũng đã có sẵn đồ ăn mà hắn gắp cho nàng rồi, chỉ thiếu điều chưa đút cơm bỏ vào miệng Minh Hoa Thường thôi. Lý Hoa Chương như phụ huynh của một đứa trẻ ham chơi không chịu về nhà ăn cơm vậy, tận tình khuyên nhủ nàng: “Chuyện vụ án thì đợi lát nữa rồi hẵng suy nghĩ, ăn cơm trước đã.”
“Chuyện thần bí như thế kia mà, chàng không tò mò à?”
“Là do nàng nói, việc công và việc tư phải được tách biệt rõ ràng, trên bàn ăn không thể nói đến chuyện công vụ.” Lý Hoa Chương thản nhiên liếc nàng một cái rồi lại lên tiếng: “Bây giờ, là ai đang không phân biệt được giữa công và tư, ai làm ảnh hưởng đến việc ăn cơm?”
Bấy giờ Minh Hoa Thường không nghĩ ra được lời nào để phản bác lại hắn, chỉ có thể tức giận và ăn cơm thôi. Lúc nàng không ăn cơm thì Lý Hoa Chương lo nàng đói, lúc nàng ăn thì lại sợ nàng bị nghẹn: “Chậm thôi, cẩn thận kẻo bị bỏng.”
Sau khi dùng bữa xong, Minh Hoa Thường nóng lòng muốn đi tìm viên ngọc do linh xà ngậm từ Long Cung tới [*] – cũng chính là viên ngọc sẽ mang đến lời nguyền kia. Lý Hoa Chương thu dọn chén đũa mâm cốc rồi bỏ vào trong hộp cơm, lúc Tiến Bảo đi vào dọn dẹp, nàng ấy thấy Lý Hoa Chương đang tự tay làm những chuyện này thì vội nói: “Sao có thể để cho nhị lang quân làm những việc này cho được, vẫn nên để nô tỳ làm đi ạ.”
[*] Theo bản gốc thì dịch ra là “viên ngọc mặt trăng” nhưng mình xin sửa lại như thế này để cho phù hợp với nguồn gốc viên ngọc Tuỳ Hầu bị đánh cắp.
“Không sao, thuận tay thôi.” Lý Hoa Chương đặt chén đũa vào trong hộp cơm cho ngay ngắn, đến cả nắp hộp mà hắn cũng đã đóng kín kẽ lại rồi. Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, tự nhiên giống như thể trời sinh đã thuần thục như thế, không chỉ khiến cho mỗi mình Tiến Bảo xấu hổ, mà đến cả Minh Hoa Thường cũng thấy hơi áy náy. Minh Hoa Thường đi đến bên cạnh Lý Hoa Chương, ra vẻ “chân chó” mà nói: “Nhị huynh vất vả rồi, để ta rửa tay giúp chàng nhé.”
“Không cần…”
Minh Hoa Thường đè đôi bàn tay xinh đẹp đang cố gắng phản kháng kia lại, không nói lời nào mà dìm tay người ta vào trong nước: “Chàng khiến ta trông giống như là một phế vật vậy, không được động đậy đâu đấy, nhất định phải để cho ta rửa giúp chàng.”
Tiến Bảo thấy nhị lang quân ngoài miệng thì nói là không muốn, nhưng thực tế là bàn tay lại giãy giụa nhẹ lắm, nàng ấy ngầm hiểu, lặng lẽ xách hộp cơm rời đi trước. Sau khi Minh Hoa Thường “giúp” Lý Hoa Chương rửa tay xong, thì ống tay áo của nàng cũng ướt một mảng lớn. Lý Hoa Chương vừa thở dài vừa dùng khăn lau khô nước trên tay áo nàng và vừa nói: “Không biết hầu hạ người khác thì thôi, những chuyện như thế này, sau này để ta làm là được.”
Minh Hoa Thường nhíu mày lại, nhìn hắn và cười nhạt: “Chê ta à? Trách ta thôi, trước kia ta lơ là Nhị huynh quá, sau này, ngày nào ta cũng sẽ rửa tay giúp Nhị huynh.”
Hai người vừa cười cười nói nói vừa đi ra khỏi phòng, nha dịch canh giữ ở cửa tiến lên, nhỏ giọng truyền lời: “Vương gia, Vương phi, Phong nhị thái thái tỉnh rồi.”
Sau khi nhìn thấy thi thể của Phong Ngữ thì Phong nhị thái thái đã ngất đi, lúc nàng ta dần tỉnh lại, thì nàng ta đã nhìn thấy đám người Phong đại thái thái và Bảo Châu tới thăm bệnh, rồi đột nhiên nàng ta nhớ đến chuyện vừa xảy ra, không nhịn được nỗi đau buồn, bi thương trong lòng mà khóc lên thành tiếng.
Lúc Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương đi vào thì đã nghe được lời an ủi không có gì là mới mẻ của Phong đại thái thái, và tiếng la khóc cao vút của Phong nhị thái thái: “Còn cần ngươi ra vẻ tốt bụng nữa à! Chắc là bây giờ ngươi đang đắc ý lắm nhỉ? Nhị lang chết rồi, sản nghiệp của Phong gia đều là của đại phòng ngươi hết. Ta nói cho ngươi biết, các ngươi giết chết lão thái gia, lại giết chết đệ đệ ruột thịt, nhất định là sau này sẽ gặp quả báo!”
Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương liếc nhìn nhau, trong phòng chợt truyền đến giọng nói đầy tức giận của Phong đại thái thái: “Sao con người ngươi lại như thế này vậy nhỉ? Ta thương ngươi mất phu quân, thấy ngươi đáng thương nên có lòng tốt tới dỗ dành ngươi, vậy mà ngươi lại đi ngậm máu phun người!”
“Đừng có mà giả mù pha mưa, ngươi tưởng ta không biết hả? Chắc chắn không phải là do nhị lang tự sát, cũng không phải là chết ngoài ý muốn, mà chính tay các ngươi đã hại chết chàng!”
Bấy giờ, mấy người trong phòng mới phát hiện ra là Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương đến, Bảo Châu vội vàng cao giọng vấn an, cắt ngang trận cãi lộn không coi ai ra gì của hai nữ nhân kia: “Nô tỳ bái kiến Ung Vương, Ung Vương phi.”
Nghe thấy Ung Vương, Ung Vương phi đến, Phong đại thái thái và Phong nhị thái thái cũng kiềm chế lại, Phong đại thái thái vội đi ra cửa hành lễ, còn Phong nhị thái thái thì che mặt khóc to. Phong đại thái thái thấy Phong nhị thái thái chỉ lo khóc thì cắn răng mắng: “Đệ muội, muội làm gì vậy? Còn không mau tới vấn an Vương gia Vương phi đi?”
“Không sao, Phong nhị lang gặp chuyện ngoài ý muốn, nhị thái thái thương tâm quá độ, đây là chuyện bình thường thôi mà, vốn dĩ bọn ta tới đây cũng là để an ủi nhị thái thái mà.” Minh Hoa Thường đi vào phòng trong rồi nói: “Nhị thái thái, xin hãy nén bi thương. Ban nãy thấy ngươi ngất xỉu, bọn ta đã giật mình lắm, cơ thể ngươi vẫn ổn cả chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người Phong gia thấy Minh Hoa Thường “thấu tình đạt lý” như thế thì đều tán thưởng Minh Hoa Thường hiền huệ, chỉ có Phong nhị thái thái là có phản ứng lạnh nhạt. Bây giờ nàng ta không chỉ mất phu quân, mà cuộc sống mai sau cũng đã bị phá hủy. Thì ra, dù Phong lão thái gia đã chết đi, nhưng chỉ cần Phong Ngữ vẫn còn đây thì nhị phòng vẫn còn sức tranh giành quyền quản lý gia đình. Nhưng bấy giờ Phong Ngữ cũng đã chết rồi, đương nhiên Phong gia nên giao lại cho Phong Côn, Phong thị thái thái còn biết phải dựa vào đâu để mà quản lý nội trạch nữa đây? Hiển nhiên là cũng nên giao lại cho Phong đại thái thái rồi.
Đối với Phong nhị thái thái mà nói, chuyện này không khác gì trời sập cả. Nàng ta không những mất đi quyền lực, mà đến cả cuộc sống sau này cũng đã trở thành vấn đề. Chuyện ăn mặc ngủ nghỉ đều sắp xuống cấp đến nơi rồi, Phong nhị thái thái nào có còn tâm tư đâu mà đi nịnh nọt Vương phi?
Minh Hoa Thường cũng nhìn thấy nhưng lại không hề để ý, nàng chủ động ngồi bên giường Phong nhị thái thái, ân cần hỏi han sức khỏe của Phong nhị thái thái: “Nhị thái thái, ngươi cần phải giữ gìn sức khỏe. Ngươi còn trẻ, cuộc sống sau này còn dài mà, không thể vì sự đau thương nhất thời này mà khiến cho cơ thể ngươi tệ đi được. Có lẽ, nếu Phong nhị lang còn sống, thì hắn ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi sa sút tinh thần như vậy đâu.”
Không nhắc tới Phong nhị lang thì còn đỡ, vừa nhắc đến hắn ta là tâm trạng của Phong nhị thái thái lại trở nên kích động. Với tâm tính của phu thê đại phòng, không biết là sau này họ sẽ tha mài nàng ta thế nào nữa. Dù sao thì nửa đời còn lại của nàng ta cũng không còn sống nổi nữa rồi, Phong nhị thái thái hoàn toàn mặc kệ, không quan tâm đến chuyện chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài nữa, vừa khóc ròng vừa nói ngay trước mặt Ung Vương, Ung Vương phi rằng: “Vương gia, Vương phi, thiếp thân ngu dốt, cấp bậc lễ nghĩa có học thế nào thì cũng không thể làm đúng được, bị người khác bắt nạt cũng không có cách nào có thể nói ra được. Nghe danh hai vị tài đức sáng suốt, các ngài phải làm chủ cho thiếp thân.”
Minh Hoa Thường ân cần hỏi: “Sao vậy?”
Phong nhị thái thái nắm chặt tay Minh Hoa Thường, giọng nói the thé: “Vương gia, Vương phi, hai ngài phải minh xét, chắc chắn cái chết của nhị lang không phải là chuyện ngoài ý muốn đâu, chắc chắn là chàng đã bị người ta hại chết đó!”
Ấn đường của Phong đại thái thái giật mạnh, vội nói: “Để Vương phi phải chê cười rồi, Nhị đệ muội không muốn chấp nhận sự thật nên đã trở nênđiên dại rồi, chỉ toàn nói mấy lời mê sảng thôi, ngài đừng để trong lòng. Cửa của nhà thủy tạ được khóa từ bên trong, không có ai vào được, chỉ có thể là do uống nhiều quá nên mới trượt chân rơi xuống nước thôi.”
Phong nhị thái thái tức giận nói: “Nhị lang không phải là người thích rượu chè, xưa nay vô cùng cẩn thận, sao có thể uống say, hơn nữa, còn rơi xuống nước cho được kia chứ? Chắc chắn là đêm qua đã có người giết chàng, không biết là kẻ đó đã dùng cách gì để khóa cửa lại, ngụy trang thành chết ngoài ý muốn. Ung Vương, Ung Vương phi, các ngài phải làm chủ cho thiếp thân!”
Phong đại thái thái thấy Phong nhị thái thái lại bắt đầu càn quấy thì cười lạnh và nói: “Được, tạm bỏ qua chuyện người bên ngoài làm cách nào để chốt cửa từ bên trong, vậy thì, đêm qua ngươi là người cuối cùng gặp Nhị thúc đúng không?”
Mặc dù Phong nhị thái thái đang chìm trong bi thương, nhưng đầu óc lại tỉnh táo, nàng ta lập tức loại bỏ hiềm nghi của mình: “Giờ Tuất nhị lang đi ra ngoài, giờ Tuất chính nha hoàn của ta còn nói chuyện với chàng nữa, trong lúc đó ta vẫn luôn ở trong phòng lo liệu việc nhà, tất cả nha hoàn đều có thể làm chứng cho ta.”
Phong đại thái thái nói: “Không cần biết nha hoàn của ngươi đi tìm hắn ta để làm gì, nhưng có phải ý ngươi muốn nói là Nhị thúc rơi xuống nước sau giờ Tuất chính, đúng không?”
Phong nhị thái thái dè dặt không nói, coi như là ngầm thừa nhận. Phong đại thái thái đắc ý cười một tiếng rồi nói: “Lão thái gia vừa mới chết, ta sợ chuốc phải xui xẻo nên giờ Dậu chính cơm nước xong, ta cũng sai người khóa cửa, ra lệnh người hầu không được phép ra vào. Ta và đại lang luôn ở trong phòng, nô bộc trong viện đều có thể làm chứng. Cái chết của Nhị thúc không liên quan gì đến bọn ta hết.”
Nha hoàn bên cạnh Phong đại thái thái đều nói phải, hơn nữa, bọn họ đều có thể làm chứng cho nhau, rằng đêm qua, sau giờ Tuất, không có ai đi ra ngoài. Phong nhị thái thái sửng sốt, nàng ta nhìn chằm chằm Phong đại thái thái, cố gắng nhìn thấu xem đại phòng lại giở trò gì, đột nhiên nàng ta nghĩ đến cái gì đó, quay phắt sang nhìn Bảo Châu và thốt lên rằng: “Vậy thì chính là ngươi! Nhất định là do đại phòng muốn mưu đoạt tài sản, giết lão thái gia trước rồi giết nhị lang sau. Đại phòng đã muốn nạp ngươi làm thiếp từ lâu rồi, ngươi và bọn họ đồng lòng, chính ngươi và bọn họ đã ủ mưu hại chết lão thái gia và nhị lang!”
Lúc Phong đại thái thái và Phong nhị thái thái cãi nhau, Bảo Châu đứng hầu bên cạnh, cúi thấp đầu, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của chính mình xuống. Không ngờ rằng, cho dù nàng ta đã làm như vậy rồi nhưng cũng vẫn bị liên lụy, Bảo Châu hành lễ với mọi người, sau đó mới nói: “Nhị thái thái, nô tỳ hèn mọn không sai, nhưng vẫn là thân trong sạch, ở đâu ra lại có chuyện nạp thiếp? Nô tỳ có thể sống đến bây giờ, đều là nhờ có lão thái gia chiếu cố, lão thái gia chết đi thì cũng có đem lại được ích lợi gì cho nô tỳ đâu? Huống hồ chi, đêm qua, viện của bọn nô tỳ cũng khóa cửa từ sớm, giờ Tuất ba khắc thì nô tỳ ở trong viện kiểm tra phòng, nha đầu trong viện đều có thể làm chứng, sao lại liên quan đến chuyện ngoài ý muốn của nhị lang cho được kia chứ?”
Phong Côn và Phong đại thái thái khóa cửa trước lúc Phong Ngữ ra ngoài, Phong nhị thái thái không có gì để nói, nhưng Bảo Châu thì lại khóa cửa sau, Phong nhị thái thái nắm chặt lấy điều này không buông, nàng ta nói: “Người kiểm tra phòng vào giờ Tuấn ba khắc, nhưng ai mà biết được là trước đó ngươi đã làm gì, phải chứ? Cũng có thể là ngươi đã đẩy nhị lang xuống nước, rồi đến giờ Tuất ba khắc lại cố ý xuất hiện trước mặt người khác giả vờ giả vịt.”
Bảo Châu bất đắc dĩ nói: “Nhị thái thái, giờ Tuất chính nhị lang còn nói chuyện với người ta, nếu chết thì cũng là chết sau giờ Tuất chính. Dù nô tỳ có cánh đi chăng nữa, nhưng chỉ trong thời gian một chén trà, nô tỳ cũng không kịp chạy từ viện lão thái gia đến nhà thủy tạ, dìm chết nhị lang, khóa cửa lại từ bên trong, bơi từ dưới nước lên bờ, rồi lại hong khô y phục và về kiểm tra phòng đâu ạ.”
Thật sự là, dù Nhị thái thái có muốn cố ý nổi giận đi chăng nữa, nhưng cũng không thể không thừa nhận là thời gian của Bảo Châu quá ngắn, không kịp giết người. Phong nhị thái thái nhìn quanh một vòng, rõ ràng là nàng ta biết cái chết của phu quân mình có liên quan đến người nào đó ở đây, nhưng nàng ta lại không có cách nào có thể bắt được người đó. Nàng ta trở nên đau buồn, không nhịn được mà che mặt khóc sướt mướt.
Bấy giờ nàng ta mới thật sự bi thương muốn chết. Minh Hoa Thường thở dài một tiếng, nói với những người còn lại trong phòng rằng: “Ta an ủi riêng Nhị thái thái vài câu, các ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Minh Hoa Thường đã lên tiếng, Phong đại thái thái cũng không tiện nói thêm gì nữa. Nhưng nàng ta không sợ hãi, nàng ta liếc mắt nhìn Phong nhị thái thái rồi đi ra ngoài trước. Sau khi Phong đại thái thái đi, Bảo Châu hành lễ với Lý Hoa Chương, Minh Hoa Thường, Phong nhị thái theo thứ tự thái rồi nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài, sau đó mới đến những nha hoàn ma ma, các quản sự không biết tới là để an ủi hay là để hóng hớt khác rời đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Lý Hoa Chương. Minh Hoa Thường âm thầm lắc đầu với Lý Hoa Chương, ra hiệu cho hắn rằng nếu hắn không ở đây thì càng dễ hỏi hơn. Lý Hoa Chương chỉ có thể nói: “Ta sẽ ở bên ngoài, có gì thì gọi ta.”
Sau khi mọi người đều đã rời khỏi đây, Minh Hoa Thường nói: “Nhị thái thái, bây giờ trong phòng chỉ có hai chúng ta, ngươi có thể nói thật với ta. Ngươi cảm thấy, rốt cuộc thì cái chết của Phong nhị lang có phải là chuyện ngoài ý muốn không?”
Phong nhị thái thái bi thương lẫn lộn, kích động nói: “Tuyệt đối là không phải! Trên đời này, nào có chuyện trùng hợp như thế đâu. Hôm kia lão thái gia vừa chết, đêm qua nhị lang lại trượt chân rơi xuống nước, có ngoài ý muốn thì cũng không thể nào chỉ có mỗi hai người họ gặp chuyện ngoài ý muốn được. Chắc chắn là có người lẩn trốn trong bóng tối giở trò quỷ!”
Minh Hoa Thường hỏi tiếp: “Vậy ngươi cảm thấy, kẻ mưu hại Phong lão thái gia và nhị lang có thể là ai?”
Phong nhị thái thái nhíu mày, môi khẽ động đậy, chán nản nói: “Ta không biết. Tên trộm này vô cùng xảo trá, không biết là đã dùng cách thức gì mà lại không để lại dấu vết nào. Nhưng đại phòng được lợi lớn nhất, đương nhiên là có liên quan đến bọn họ!”
Không thể nghi ngờ gì, Phong Côn là người được lợi nhất sau cái chết của Phong lão thái gia và Phong Ngữ, nếu như hắn ta giết phụ thân, giết đệ đệ vì mưu đoạt gia sản thì đã nói rõ được động cơ. Minh Hoa Thường hỏi: “Việc Phong nhị lang đi ra ngoài vào đêm qua, thật sự là ý nghĩ bất chợt xuất hiện sao?”
Phong nhị thái thái nói: “Ta cũng khó mà có thể nói chắc được. Lúc ăn cơm, mọi thứ vẫn ổn. Sau bữa ăn, bọn ta đang nói chuyện, ta cũng cảm nhận được là chàng đã mất tập trung từ trước rồi; ta chỉ mới nhắc một câu cẩn thận kẻo trúng độc thôi, nhưng không biết sao chàng lại nổi giận, mắng ta một trận rồi đi ra ngoài. Sau đó ta sai người đi mời chàng về, chàng cũng không chịu về. Ta cũng không biết là có chuyện gì nữa.”
Phong nhị thái thái nhớ đến những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, thật đúng là một mớ đay rối, vô cùng lộn xộn. Nàng ta thở ra một hơi thật dài, nản lòng thoái chí nói: “Bây giờ mới nói những việc này thì còn có ích gì nữa đâu, dù ta biết chuyện ma quỷ này là do đại phòng làm đi chăng nữa, thì ta cũng có thể làm được gì nữa đâu? Nhị lang đã chết rồi, đời này của ta không còn gì để trông mong nữa rồi. Đều là số mạng cả, có lẽ lời đồn đó là đúng, đây là lời nguyền của linh xà. Ai có được ngọc Tùy Hầu thì đều sẽ gặp bất hạnh.”
Minh Hoa Thường lại nghe đến ngọc Tùy Hầu, nàng lại hỏi: “Nhị thái thái, cách nói này từ đầu mà ra? Vì sao lại nói là ngọc Tùy Hầu có lời nguyền?”
“Ta cũng không rõ nữa, từ sau khi lão thái gia xảy ra chuyện thì người hầu trong phủ đều đồn thế. Nếu không phải là do linh xà quấy phá, thì sao Phong gia lại cứ liên tục có người chết như vậy?”
Minh Hoa Thường suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nhị thái thái, có phải ngươi và nhị lang đã biết sự tồn tại của ngọc Tùy Hầu từ trước rồi không? Trước kia đại phòng có biết không?”
Phong nhị thái thái nói: “Chuyện đến nước này rồi, ta cũng không cần lừa gạt gì ngài nữa. Đúng thật là bọn ta đã biết chuyện lão thái gia giấu một bảo vật có giá trị liên thành từ trước, nhưng có lẽ là đại phòng không viết. Với phẩm tính của đôi phu thê đó, nếu như họ biết chuyện, thì chắc chắn là họ sẽ lại làm ầm làm ĩ lên, khiến cho tất cả mọi người đều biết. Lão thái gia sợ gây ra tai họa cho gia đình nên cũng chỉ nói cho nhị lang biết, bảo bọn ta giấu đại phòng.”
“Phong lão thái gia cũng sợ gây ra tai họa, vậy thì tại sao mấy trước lại thừa nhận với bên ngoài là Phong gia có ngọc Tùy Hầu?”
“Còn chẳng phải là vì đã nhận được thư đe dọa của đạo thánh à.” Phong nhị thái thái thở dài: “Tất cả tai họa đều bắt nguồn từ bức thư này, nếu đạo thánh không đến thì đã tốt rồi.”
Với dáng vẻ này của Phong nhị thái thái, có vẻ như nàng ta thật lòng cho rằng bức thư được để lại ở đầu giường Phong lão thái gia là của đạo thánh. Minh Hoa Thường không nói gì, chỉ hỏi: “Vậy ngươi có biết Phong lão thái gia mua ngọc Tùy Hầu từ nơi nào không?”
Phong nhị thái thái nhíu mày: “Chuyện của lão thái gia thì ta cũng không rõ. Chỉ là, ta từng nghe nhị lang nhắc tới chuyện, lão thái gia đã vét hết tiền tích góp mới mua được ngọc Tùy Hầu, dù vậy thì bọn ta vẫn là bên được lợi, vì với giá trị thật sự của ngọc Tùy Hầu, thì dù có ném mười Phong gia vào cũng không thể mua nổi.”
Minh Hoa Thường truy hỏi: “Vì sao thế? Ngọc Tùy Hầu đáng giá như thế kia, hiển nhiên chủ nhân đời trước của nó sẽ xem nó như là vật báu, sao người đó lại bán trao tay với cái giá chưa bằng một phần mười giá trị thật sự như thế?”
“Chuyện này thì ta cũng không biết, đều là chuyện của gần mười năm trước rồi, chỉ e là chỉ còn có mỗi quản gia biết rõ sự tình ẩn giấu đằng sau. Ta chỉ nghe nói là, hình như lúc đi ra ngoài buôn bán, gia đình đó đã gặp sơn tặc, cả đội buôn đều chết hết, hàng cũng bị sơn tặc cướp đi. Chủ hàng thì cứ nhất quyết không chịu, một hai phải đến tận nhà đòi nợ. Phu thê nhà đó cũng ở trong đội buôn, chết mất xác, trong nhà chỉ còn lại một đứa trẻ. Chủ nhỏ tuổi không gánh vác được món nợ này, lão bộc bèn tự quyết định bán gia sản lấy tiền, trả sạch nợ cho ấu chủ. Trong khoảng thời gian đó, vừa hay lão thái gia cũng ở gần đó, nên ông ấy đã lấy được ngọc Tùy Hầu về tay.”
Minh Hoa Thường nghe xong thì thở dài: “Quả đúng là thảm án nhân gian. Ngươi có còn nhớ danh tính gia đình này không?”
“Không nhớ. Khi đó ta vẫn chưa được gả đến đây, ta chỉ nghe được chút tin tức từ đám bạn khuê phòng, vì có người bạn nhắc bọn ta là sắp tới đừng đi đường núi, nhờ đó mà ta lờ mờ nhớ được gia đình đó họ Vệ. Sau này đến Phong gia mới biết là cha chồng cũng từng trải qua việc này, không chỉ có thế, ông ấy còn thu được lợi ích lớn như thế kia nữa.”
Minh Hoa Thường gật đầu, thở dài: “Đúng vậy. Nhị thái thái, còn một việc nữa ta muốn xin ngươi giúp đỡ. Phong lão thái gia vừa chết, Phong nhị lang lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không tra rõ thì không đủ để thuyết phục mọi người. Cho nên Vương gia muốn để Ngỗ tác mở lồng ngực ra, cố gắng kiểm tra xem rốt cuộc là cái chết của nhị lang có phải là chết đuối ngoài ý muốn hay không, sau khi xong chuyện thì Ngỗ tác sẽ may lại vết cắt, bảo đảm khi hạ táng sẽ không nhìn ra được. Ngươi là thê tử của Phong Ngữ, chuyện này phải là do ngươi nói mới được, không biết ngươi nghĩ thế nào?”
Ngày nay người ta chú trọng để lại toàn thây để nhập thổ vi an, cho nên, bình thường người nhà vô cùng kháng cự khi nghe đến việc mở lồng ngực, nhưng nếu không mở ra thì Ngỗ tác không có cách nào có thể khám nghiệm tử thi được. Phong nhị thái thái do dự một hồi rồi thở dài và nói: “Thôi, người cũng đã chết rồi, còn quan tâm đến chuyện mở ngực mổ bụng có tốt hay không làm gì nữa. Vương gia muốn tra thì cứ tra đi, nếu có thể tra ra được hung thủ, thiếp thân vô cùng cảm kích.”
Minh Hoa Thường thở phào một hơi, nói ra lời từ đáy lòng: “Đa tạ nhị thái thái đã thông cảm. Nhị thái thái cố gắng nghỉ ngơi, ta sẽ không làm phiền nữa. Nếu như ngươi nhớ ra được manh mối gì thì bảo nha hoàn đến lầu Trích Tinh, ở đó có nha dịch mà Vương gia để lại, bọn ta hay tin thì sẽ tới tìm ngươi ngay lập tức.”
Phong nhị thái thái đồng ý, nói lời cảm ơn Minh Hoa Thường. Sau khi Minh Hoa Thường đi ra, Lý Hoa Chương đi sang và hỏi: “Thế nào rồi?”
“Nàng ta đã đồng ý mở ngực cho Phong Ngữ để khám nghiệm tử thi rồi. Ngoài ra thì còn có chút manh mối, nhưng ta không biết có ích hay không.” Minh Hoa Thường nói: “Đi tìm quản gia trước đã.”