Song Bích

Chương 215: Ba lần liên tục



Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương đi tìm quản gia ngay lập tức. Bấy giờ, trong phòng tổng quản loạn tung cả lên, chẳng còn thấy đâu sự sáng sủa của ngày xưa nữa.

Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, Phong lão thái gia chết, Phong nhị lang cũng chết, lời đồn về ngọc Tùy Hầu mang lại sự nguyền rủa trở nên xôn xao, nhóm người hầu bàng hoàng, ai cũng sợ người chết tiếp theo sẽ là mình.

Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương hỏi mấy người liên tục, họ đều nói là không nhìn thấy quản gia. Lý Hoa Chương thầm thấy không ổn, phái người đi tìm ngay. Một nén nhang sau, người đi ra ngoài quay về, nói là vào giờ Ngọ, Phong đại lang tìm quản gia bàn bạc công việc, sau lần đó thì không có ai thấy quản gia nữa.

Sau khi Phong lão thái gia, Phong nhị lang chết, quản gia của Phong phủ cũng mất tích.

Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đi tìm Phong đại lang, khi Phong Côn biết được là không thấy quản gia đâu nữa, thì vẻ mặt hắn ta vô cùng kinh ngạc: “Không thấy quản gia đâu nữa à, không phải chứ? Buổi trưa, sau khi ông ấy rời đi từ chỗ ta, tình hình vẫn còn rất tốt kia mà.”

Ánh mắt Lý Hoa Chương lặng lẽ đảo quanh căn phòng, hắn chú ý thấy, có rất nhiều sổ sách chất đống được đặt trên giường La Hán trong phòng. Lý Hoa Chương bình tĩnh hỏi: “Ngươi tìm quản gia làm gì?”

“Thì để hỏi chút chuyện trong phủ thôi.” Phong Côn nói như thể là lẽ hiển nhiên: “Dù sao thì bây giờ ta cũng là gia chủ của Phong gia mà, ta cũng nên tiếp quản chuyện ở ngoại viện rồi.”

Minh Hoa Thường lặng lẽ tính toán thời gian, vào giờ Ngọ, lúc đó Phong nhị lang vừa được vớt lên, bọn họ vẫn còn đang ở hiện trường vụ án tra hỏi, ấy thế mà Phong đại lang lại ở đây vội vã tiếp nhận “quyền lực” của ngoại viện, thật đúng là “máu mủ tình thâm” mà.

Lý Hoa Chương hỏi: “Quản gia đã ở Phong gia bao lâu rồi?”

“Chắc là được hai mươi năm rồi ấy.” Phong Côn nói: “Bắt đầu từ khi ta có ký ức thì quản gia đã giúp phụ thân ta làm việc rồi.”

Ấy thế mà đã làm tận hai mươi năm rồi. Có thể nói là có ảnh hưởng lớn, nhưng nếu nói khó nghe hơn một chút, thì là, Phong lão thái gia có thể không có hai nhi tử, nhưng không thể không có quản gia. Lý Hoa Chương dừng ở cửa phòng trong, rồi hắn lại lên tiếng tiếp: “Xem ra là bọn ta đã tới không đúng lúc rồi, hình như Phong đại lang đang bận rồi nhỉ?”

Phong Côn nhìn về phía giường La Hán, cười nói: “Cũng không bận gì đâu, chỉ là tranh thủ thời gian xem chút sổ sách trong phủ thôi.”

Lý Hoa Chương gật đầu, lại hỏi: “Có để ý nếu như ta muốn xem một chút hay không?”

Vẻ mặt của Lý Hoa Chương thong dong, giọng điệu bình thản, trông không khác gì thường ngày cả, nhưng Phong Côn lại bất giác cảm nhận được sự nguy hiểm từ trong ấy. Phong Côn nhíu mày, nhưng rồi vẫn nhịn xuống, cười nói: “Không dám, Ung Vương cứ tự nhiên.”

Lý Hoa Chương tiến lên lật sổ sách ra xem, Minh Hoa Thường cầm lấy mấy quyển bên cạnh, cũng mở ra, nàng phát hiện ra là thời gian sớm nhất được ghi lại trong sổ sách cũng chỉ là năm Thiên Thụ thứ năm thôi, còn thời gian trước đó nữa đều trống không. Lý Hoa Chương cũng phát hiện ra vấn đề này, hắn bèn hỏi: “Sao không có của năm Thiên Thụ thứ tư?”

Phong Côn lắc đầu, bày ra vẻ mặt như thể là chuyện này không liên quan gì đến mình: “Ta cũng không rõ, Vương gia Vương phi cũng biết rồi đó, trước kia ta không nhúng tay vào chuyện trong phủ, những sổ sách này thì ta cũng chỉ mới chuyển tới từ phòng tổng quản qua thôi.”

Cũng trùng hợp quá nhỉ? Sổ sách của năm Thiên Thụ thứ năm thì được giữ gìn cẩn thận, không tổn hại chút nào, nhưng còn sổ sách của năm Thiên Thụ thứ tư và trước đó nữa thì lại không có lấy một quyển nào. Lý Hoa Chương đặt sổ sách xuống, vẻ mặt vẫn ung dung bình tĩnh như thế, nhưng hắn lại hỏi: “Phong đại lang có để ý để không nếu ta mang những thứ này về phủ nha?”

Phong Côn lộ vẻ khó xử: “Việc này… Ung Vương à, những số sách này là những món đồ quan trọng nhất cho đến bây giờ, ta vừa quản gia, không hề biết gì về sự vụ ngoại viện. Nếu không có sổ sách, chỉ e là chẳng ai nghe ta nói một câu nào. Mong Ung Vương đừng làm khó tại hạ.”

Lý Hoa Chương chẳng tỏ rõ vui buồn: “Sổ sách còn quan trọng hơn án mạng nữa à? Phụ thân và đệ đệ của ngươi vừa mới chết, ngươi không vội báo thù cho họ, mà ngược lại bây giờ ngươi lại cứ giữ chặt lấy sổ sách không chịu buông à?”

Phong Côn sửng sốt, hắn ta cười khan hai tiếng rồi nói: “Tất nhiên là tại hạ đau lòng rồi, nhưng người đã chết không thể sống lại được, người ở lại thì vẫn phải sống tiếp. Phong gia vừa mất đi ngọc Tùy Hầu, đã tổn thất hơn phân nửa gia tài, ta mà không cẩn thận lo toan thì e là những người còn lại trong phủ sẽ phải hít khí trời để mà sống mất.”

Lý Hoa Chương gật đầu, trông vô cùng tốt bụng: “Phong đại lang nói có lý. Vậy thì ta chỉ lấy sổ sách năm Thiên Thụ thứ năm thôi, chắc là sẽ không ảnh hưởng đến việc ngươi quản lý gia đình đâu nhỉ?”

Phong Côn vừa nghe thấy là sổ sách năm Thiên Thụ thứ năm, ghi chép của gần mười năm trước rồi, có thể làm được gì nữa đâu, hắn ta cũng không để ý cho lắm mà nói: “Ung Vương đã lên tiếng, tại hạ không thể không theo, Ung Vương cứ lấy đi là được.”

Vẻ mặt Phong Côn thản nhiên, trông không giống như là giả vờ giả vịt, Lý Hoa Chương thản nhiên thu ánh nhìn quan sát hắn ta về, ra hiệu cho nha dịch đến chuyển sổ sách đi.

Minh Hoa Thường cẩn thận cầm sổ sách năm Thiên Thụ thứ năm lên, Lý Hoa Chương đi dạo quanh trong phòng, nói chuyện phiếm: “Phong đại lang, ngươi có suy nghĩ gì về cái chết của Phong lão thái gia và Phong nhị lang không?”

Phong Côn cố gắng che giấu, nhưng vẫn toát ra chút khinh thường: “Lão thái gia thì không biết bị giết như thế nào, nhưng còn Phong Ngữ thì là do uống say rồi rơi xuống nước, ôi, gần đây Phong gia chỉ toàn gặp chuyện xui xẻo, hôm khác ta phải mời cao tăng đến làm phép mới được.”

Phụ thân và đệ đệ của Phong Côn vừa mới chết bỏ mạng, nhưng nghe giọng điệu của thì thấy, hình như là hắn ta cũng không mấy đau lòng, ngược lại là còn khá vui vẻ ấy chứ. Hắn ta còn có tâm tình kiểm tra sổ sách, quan tâm đến ngọc Tùy Hầu, trông không giống như là đang lo lắng hãi hùng.

Minh Hoa Thường chọn sổ sách xong thì ra hiệu cho nha dịch ôm đi, vờ như vô ý mà hỏi: “Phong gia có hai người chết liên tục, ấy thế mà vẫn chưa tìm ra được hung thủ, khả năng những người khác trong Phong gia cũng sẽ gặp nguy hiểm là rất cao. Phong đại lang, ngươi không sợ à?”

Phong Côn nhún vai: “Sợ thì thế nào, không sợ thì thế nào? Chẳng phải ngày tháng vẫn cứ phải trôi qua như thường à.”

Lý Hoa Chương nhướng mày, lại nói: “Phong đại lang thật là can đảm, nhưng Phong gia đã có hai người chết rồi, không thể lấy mạng người ra mạo hiểm được. Chi bằng ta để lại hai quan binh, theo sát bên cạnh để bảo vệ an toàn cho Phong đại lang và gia quyến nhé, ngươi thấy thế nào?”

Phong Côn nghe xong thì cau mày: “Việc này… Trong phủ còn có nữ quyến, quan binh đi theo thì e là không tiện, Ung Vương vẫn nên giữ lại cho bản thân dùng đi.”

Lý Hoa Chương nói: “Ta sẽ bảo bọn họ chú ý thêm, ban ngày thì bảo vệ Phong đại lang, ban đêm thì canh giữ ngoài cửa viện, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến danh dự của nữ quyến, Phong đại lang cứ yên tâm.”

Phong Côn vẫn không chịu: “Sau này ta là gia chủ của Phong gia, nếu như người khác thấy cái cảnh ta bị quan binh đi theo, ra vào còn phải hỏi xin sự đồng ý của họ, truyền ra ngoài thì ta còn mặt mũi nào nữa? Phong gia có hộ vệ, ta sẽ tự sắp xếp gia đinh tuần tra, ý tốt của Ung Vương, tại hạ chân thành ghi nhớ.”

Dù sao thì Phong Côn cũng là một nam tử trưởng thành, hắn ta không muốn, Lý Hoa Chương cũng không thể kiên quyết sắp xếp người vào được. Thế nên Lý Hoa Chương chỉ đành nói: “Phong đại lang đã có những sắp xếp khác thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa, mong Phong đại lang ý chú an toàn, bảo vệ tốt cho nữ quyến trong phủ. Nhưng hiện trường án mạng vẫn phải bị phong tỏa, ta sẽ sắp xếp quan binh trực ca, sẽ không ảnh hưởng đến Phong gia, Phong đại lang cứ yên tâm.”

Phong Côn chỉ ước gì mình có thể cách xa những chỗ xui xẻo đó ra một chút, hoàn toàn không hề quan tâm gì tới chuyện này cả: “Ung Vương cứ tùy ý.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lý Hoa Chương vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa lịch sự mà nói: “Tạ Phong đại lang hợp tác. Còn có một chuyện nữa, ta cần phải thỉnh giáo Phong đại lang. Hôm mùng Ba đưa nước trà cho Phong lão thái gia, ngươi có phát hiện ra điều gì khác thường trong đó hay không?”

Phong Côn ngẩn ra, hắn ta đảo mắt, sau đó mới lên tiếng: “Vì sao Ung Vương lại hỏi ta chuyện này?”

“Hỏi theo thông lệ thôi.” Lý Hoa Chương nói: “Dù sao thì cái chết của Phong nhị lang cũng trùng hợp quá, không chừng là do cùng một hung thủ gây ra, sau đó lại cố ý ngụy trang thành sự cố ngoài ý muốn. Bây giờ hung thủ vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, bắt được hắn ta sớm một chút thì mới có thể tránh xảy ra một vụ thảm án tiếp theo.”

Phong Côn vừa liếc mắt lung tung, vừa nói: “Ta không hiểu về phá án cả, cái gì mà ngoài ý muốn, cái gì mà giết người, ta nghe thì đều thấy không hiểu. Nhưng vào ngày mùng Ba đó, lúc ta lên xuống lầu, các ngươi đều nhìn thấy hết, trà thì đã được pha sẵn, ta chỉ đưa nó lên lầu thôi, hoàn toàn không biết là lão thái gia chết như thế nào. Hôm qua ta còn đóng cửa đi ngủ sớm nữa, không biết trong nhà thủy tạ đã xảy ra chuyện gì. Ung Vương sẽ không nghi ngờ ta đâu nhỉ?”

Lý Hoa Chương cười một tiếng rồi nói: “Phong đại lang đừng căng thẳng, có là ai thì ta cũng phải hỏi những lời này, tiến hành theo thông lệ mà thôi.”

Không biết là Phong Côn có tin hay không, nhưng ngoài mặt, hắn ta lại thở phào nhẹ nhõm và nói: “Tại hạ trong sạch, tin rằng chắc chắn là Ung Vương có thể minh xét. Tại hạ còn có rất nhiều sổ sách chưa xem xét kỹ càng, không thể tiếp Ung Vương được nữa. Nếu Ung Vương có cần gì thì cứ sai người đến tìm ta bất kỳ lúc nào.”

Sau khi Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương đi ra ngoài, Minh Hoa Thường nói một cách chắc nịch với Lý Hoa Chương rằng: “Hắn ta không nói thật.”

Sao Lý Hoa Chương lại không biết cho được kia chứ? Hắn thở dài, nói: “Nhưng Phong gia đã là của hắn ta rồi, dù chúng ta có nghi ngờ đi chăng nữa thì bây giờ cũng không có chứng cứ xác thực, không thể làm gì hắn ta được.”

“Những việc này xảy ra quá trùng hợp.” Minh Hoa Thường nói: “Phong lão thái gia không thích hắn ta đã chết, đệ đệ tài giỏi đã chết, đến cả quản gia đã ở ngoại viện nhiều năm, biết rõ vốn liếng của Phong gia, cũng đột ngột không thấy tăm hơi đâu. Chỉ mới trôi qua có hai ngày thôi mà Phong gia đã hoàn toàn nằm trong tay Phong Côn, do một mình hắn ta làm chủ rồi. Nếu chỉ nhìn thấy như vậy, thì sẽ thấy là Phong Côn thật sự quá may mắn.”

Lý Hoa Chương từ chối cho ý kiến, hắn nhìn sắc trời rồi nói: “May mắn quá tất có mờ ám. Đã trễ thế này rồi, không biết bọn họ đã truy tìm ra được hành tung của quản gia chưa?”

Minh Hoa Thường nhẹ nhàng nắm tay hắn, khẽ an ủi hắn: “Đừng vội, chắc chắn là chúng ta có thể bắt được hung thủ mà. Chỉ cần bổ sung thêm chút manh mối nữa là ta có thể phác họa ra chân dung rồi.”

Lý Hoa Chương không nói, hắn không nghi ngờ gì về khả năng của Minh Hoa Thường cả, nhưng hắn lo lắng rằng, trong khoảng thời gian này, hung thủ sẽ lại ra tay thêm lần nữa. Nhưng chỉ nghĩ thôi cũng vô dụng, chỉ có hành động mới có thể giải quyết vấn đề, Lý Hoa Chương áp cơn nóng nảy trong lòng xuống và hỏi nàng: “Nàng còn cần gì nữa?”

“Ta cần tra người sở hữu được ngọc Tùy Hầu trước đó.” Minh Hoa Thường nói: “Mọi thứ đều bắt đầu từ khi Phong lão thái gia lấy ngọc Tùy Hầu ra, có lẽ, đây mới là căn nguyên của tất cả mọi vấn đề.”

“Được, ta và nàng cùng đi kiểm tra hồ sơ.” Lý Hoa Chương nói: “Vừa hay ta cũng muốn về phủ nha, lại làm một việc này thêm lần nữa.”

“Việc gì?”

“Khám nghiệm tử thi.”



Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đã điều tra ở Phong gia cả một ngày, đến khi về phủ Thứ sử thì trời cũng đã tối đen rồi. Người của phủ Thứ sử hay tin Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường về thì liên tục đến bẩm báo. Đầu tiên là Lý Hoa Chương dặn dò người tìm ra hồ sơ trước năm Thiên Thụ thứ năm, còn hắn và Minh Hoa Thường vừa đi về phía nhà xác vừa nghe nha dịch tâu chuyện.

“Thứ sử, thuốc ngài cần tra, đã tra ra được rồi. Túi thơm ngài mang về, túi thơm mà Phong lão thái gia đeo khi chết và thuốc trong đơn thuốc giống như nhau, đều là thuốc bổ thường dùng, không có độc.”

“Ngỗ tác đã kiểm tra y phục, vớ giày của Phong lão thái gia, thậm chí là cũng đã rút miếng lót đáy giày ra, nhưng đều không tìm ra được chất độc.”

“Danh sách hôm qua ngài bảo tra, tiểu nhân đã tìm hộ tịch khắp cả Thương Châu rồi, nhưng đều không tìm thấy những người đó. Có lẽ bọn họ không phải là người Thương Châu chăng?”

Sau khi Lý Hoa Chương nghe thấy thì hắn trả lời từng cái một: “Cất túi thơm làm vật chứng, bảo Ngỗ tác tiếp tục kiểm tra xem Phong lão thái gia trúng độc gì. Tạm thời không cần tra người trên danh sách nữa, đi tìm hồ sơ trước năm Thiên Thụ thứ năm trước đi.”

Đám người nhận lệnh rời đi, sau khi đến nhà xác, Lý Hoa Chương dừng trước hai cái cáng và hỏi: “Đây chính là Phong Vinh và Phong Ngữ?”

“Vâng.”

Lý Hoa Chương đeo găng tay vào, Ngỗ tác thấy thế thì vội vàng tiến đến muốn làm thay, Lý Hoa Chương xua tay, lạnh nhạt nói: “Các ngươi đi làm việc hết đi, chỗ này của ta không cần người.”

Ngỗ tác và bọn nha dịch nhìn Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, tỏ vẻ do dự, nhưng cuối cùng cũng không dám làm trái lời Lý Hoa Chương, sau khi hành lễ xong thì lui xuống. Mãi cho đến khi trong phòng không có người nào khác, Lý Hoa Chương mới nói: “Ta phải khám nghiệm tử thi, chỉ e là sẽ mất một lúc nữa, chi bằng nàng về phòng đợi trước đi?”

“Không cần, ta muốn hoàn thiện chân dung thì cũng phải nhìn thi thể.” Minh Hoa Thường không hề tỏ vẻ gì khác thường khi nhìn thi thể, nàng đứng bên cạnh cái cáng và hỏi: “Chàng định khám nghiệm ai trước?”

“Phong Ngữ.” Lý Hoa Chương nói: “Lúc ở Phong gia, ta sợ để lộ thông tin nên không nhìn kỹ. Lúc Phong Ngữ vừa được vớt lên, ta chú ý thấy trong kẽ móng tay của hắn ta có vụn gỗ. Sau đó ta đã tìm cơ hội xem qua, chất liệu giống với cọc gỗ bên dưới nhà thủy tạ.”

“Hả?” Minh Hoa Thường vội vàng truy hỏi: “Chàng đang muốn nói là, không phải là do Phong Ngữ trượt chân rơi xuống nước sao?”

“Cho dù hắn ta say rượu, không cẩn thận nên mới rơi xuống nước thật, thì hắn ta cũng đã bắt được cọc gỗ rồi, sao lại chết đuối cơ chứ?” Lý Hoa Chương đeo găng tay vào, vừa cẩn thận kiểm tra miệng mũi của Phong Ngữ, vừa nói: “Nhưng đúng thật là ở hắn ta có biểu hiện chết đuối, khi kiểm tra triệu chứng thì kết quả cũng cho thấy là nước vào người khi còn sống, ta nghi ngờ, có thể là có người đè đầu hắn ta xuống, không cho hắn ta nổi lên, khiến hắn ta chết đuối.”

Minh Hoa Thường gật đầu, nghiền ngẫm. Lý Hoa Chương đổi sang bên khác, ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi hỏi: “Nàng có nghi ngờ ai không?”

Minh Hoa Thường thở dài: “Có, nhưng mà không có cách nào có thể chắc chắn được. Không phải là ở Phong gia không có manh mối gì, mà là có quá nhiều, ngược lại mới không dễ phán đoán. Có rất nhiều người không nói thật với chúng ta, xuất phát từ mục đích riêng, trong lời nói thật của bọn họ đều sẽ xen lẫn thêm mấy câu nói dối vào. Ta phải loại bỏ động cơ của những người khác thì mới có thể vẽ ra được kẻ gây ra án mạng.”

“Nàng chắc chắn người gây án mạng là một người à? Sẽ không có khả năng gây án theo nhóm sao?”

“Có lẽ là một người.” Minh Hoa Thường nói: “Chàng có nhớ ta từng nói với chàng không, lúc vừa bước vào lầu Trích Tinh, ta đã cảm thấy hiện trường cái chết của Phong lão thái gia quá bình thường; hôm nay, lúc bước vào nhà thủy tạ, ta cũng có cảm giác như vậy. Việc khác thì ta khó mà nói được, nhưng chắc chắn hai vụ án mạng này là do cùng một người gây ra.”

Lý Hoa Chương gật đầu, về phương diện này, hắn luôn tin vào phán đoán của Minh Hoa Thường. Lý Hoa Chương tiếp tục khám nghiệm tử thi, hai người không nói thêm gì nữa, bấy giờ, trong nhà xác im ắng đến độ tưởng như có thể nghe thấy được tiếng đặt để công cụ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường nhìn chằm chằm đến thất thần cả một lúc lâu, rồi nàng chợt thở dài. Lý Hoa Chương đã kiểm tra xong thi thể của Phong Ngữ, đang rửa tay nên cũng nghe thấy Minh Hoa Thường thở dài, hắn bèn ngước mắt và hỏi: “Sao vậy?”

Minh Hoa Thường lắc đầu: “Không có gì, chỉ là, có mấy chi tiết, có làm thế nào thì ta cũng không thể nghĩ ra được.”

Đại khái là Lý Hoa Chương cũng đã có thể đoán ra được nàng đang bối rối vì điều gì, bởi vì hắn cũng bị một vấn đề như vậy ngăn chặn lại. Nhưng Lý Hoa Chương tin, tất cả quỷ kế đều cần phải thực hiện được trong thực tế, dù hung thủ có tính toán tài tình đến cỡ nào đi chăng nữa, thì thi thể cũng sẽ không thể dối gạt con người ta được.

Lúc Lý Hoa Chương khám nghiệm thi thể của Phong lão thái gia xong, thì đã gần đến giờ Hợi rồi. Hai người đi ra khỏi nhà xác, bầu trời tối như vực sâu, tuyết nhỏ vụn bay từ trên cao xuống, Minh Hoa Thường khép cổ áo lại và nói: “Năm nay lạnh thật đó, nghe nói mấy năm qua Thương Châu không có tuyết, nhưng năm nay tuyết đã rơi đến lần thứ hai rồi.”

Lý Hoa Chương cởi áo choàng ra và khoác lên người nàng, sau đó hắn nắm chặt tay nàng và nói: “Ta đã sai người chuẩn bị canh nóng rồi, nàng đã mệt mỏi cả ngày, quay về ủ ấm cơ thể và đi ngủ trước đi.”

Minh Hoa Thường lắc đầu: “Vẫn chưa xem hồ sơ nữa, mạng người quan trọng, sao có thể trì hoãn được? Đi đến sảnh phủ trước đi.”

Lý Hoa Chương biết là mình không khuyên nổi Minh Hoa Thường, dứt khoát không khuyên nhủ gì nữa, cứ thế, hai người nắm tay đi về phía sảnh phủ. Lý Hoa Chương mở cửa cho nàng, Minh Hoa Thường vội vàng đi vào phòng rũ tuyết ra khỏi áo, khi nhìn thấy hồ sơ chất đầy trên bàn thì kinh ngạc thốt lên rằng: “Ối, nhiều vậy à!”

Quan Lục sự nghe theo lời dặn dò của Lý Hoa Chương, đã lấy toàn bộ hồ sơ trước năm Thiên Thụ thứ năm ra đây, nên hồ sơ mới được chất đống từ góc bàn cho đến mặt đất như thế. Lý Hoa Chương đóng cửa lại, khẽ “Ừ” một tiếng rồi nói, nhưng vẫn chăm chú lau nước trên tóc cho Minh Hoa Thường: “Không vội, ta bảo nha hoàn đưa canh nóng đến đây, nàng làm ấm người trước đã rồi hẵng xem. Còn lạnh không? Nếu không thì đưa thêm hai chậu than qua đây nhé?”

“Không cần đâu, nhiều sổ sách như thế kia cơ mà, cẩn thận kẻo cháy.”

Lý Hoa Chương lại rất kiên trì với việc này: “Cơ thể của nàng quan trọng hơn.”

Hai người đang “tranh chấp” thì đột nhiên, một nha dịch đội tuyết chạy nhanh sang, vội vã hô to: “Thứ sử, chuyện lớn, tìm được quản gia Phong gia rồi!”

Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương đều dừng động tác lại mà nhìn nhau, Lý Hoa Chương vội vàng đi ra ngoài: “Ông ta ở đâu?”

“Ở ngoài thành, nhưng mà…”

Minh Hoa Thường nghe ra được điều không đúng cho lắm, bèn muốn thay đồ ngay: “Ông ấy làm sao? Ta đi với chàng.”

“Không cần.” Lý Hoa Chương ngăn Minh Hoa Thường lại và nói: “Nàng chuyên tâm xem những hồ sơ này đi, để ta đi ra ngoài thành là được rồi. Yên tâm đi, ta ứng phó được.”

Minh Hoa Thường lo lắng: “Nhưng trời tối như thế kia, bên ngoài còn đang có tuyết rơi nữa…”

Lý Hoa Chương cầm tay nàng, vén tóc bên sườn mặt của nàng ra sau tai và nói: “Ta tin nàng, nàng cũng phải tin ta, chúng ta nên phân công thì phân công, làm việc mình am hiểu nhất thì mới có thể phá án một cách nhanh chóng nhất được. Lúc ta không có ở đây, phủ nha còn phải nhờ vào nàng trông nom đấy.”

Minh Hoa Thường hiểu điều mà Lý Hoa Chương nói là rất có lý, nàng không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nếu đi cùng thì chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ của hắn thôi. Nàng không cố chấp muốn đi ra ngoài thành cùng hắn nữa, chỉ nhiều lần dặn dò hắn rằng: “Chàng đi đường cẩn thận, liệu sức mà đi, đừng cậy mạnh, biết chưa?”

Lý Hoa Chương đồng ý từng việc một, rồi hắn cầm lấy áo choàng treo bên cạnh, vừa mặc áo vừa dặn dò: “Kêu Tiến Bảo, Cát Tường vào, nhất định là phải tận mắt nhìn thấy Vương phi ăn canh nóng. Ngoài ra, chuyển thêm hai chậu than đến, trò chuyện với nàng, đừng để nàng mệt mỏi quá độ.”

Người hầu đáp lời, Minh Hoa Thường còn muốn tiến ra ngoài thêm nữa nhưng đã bị Lý Hoa Chương ngăn lại ở cửa: “Bên ngoài lạnh lẽo, nàng đừng ra ngoài nữa. Có việc gì thì dùng bồ câu đưa thư liên lạc, nàng cũng liệu sức mà làm, đừng xem muộn quá.”

Minh Hoa Thường đứng ngoài cửa, nhìn bóng dáng hắn hoà vào gió tuyết mà không quay đầu lại. Tiến Bảo, Cát Tường và Như Ý ôm hộp cơm đến, thấy Minh Hoa Thường đứng cạnh cửa không nhúc nhích thì nói: “Nương tử, nhị lang quân làm gì cũng ổn, sẽ không có chuyện gì đâu. Bên ngoài lạnh, ngài vào trong phòng đợi đi ạ.”

Minh Hoa Thường bị bọn nha hoàn kéo vào phòng, mặc cho nha hoàn “hí hoáy”, còn tâm tư nàng thì đã sớm bay xa. Nàng không biết tình hình bên chỗ quản gia, nhưng nghe giọng điệu của nha dịch thì nàng đoán, chỉ e là tình hình của quản gia cũng chẳng mấy khả quan. Chỉ mới qua có ba ngày thôi mà đã có ba người chết, dù có là Liêu Ngọc Sơn trước khi giết người báo trước, có ý đồ giết vua, thì cũng không ra tay với tần suất cao và tàn nhẫn như vậy.

Rốt cuộc là do hung phạm quá may mắn, hay là do bọn họ đã bỏ sót điều gì đó?

Minh Hoa Thường khó mà kiềm lòng được, bắt đầu lo nghĩ, nhưng nàng biết, vào những thời điểm thế này thì nàng càng phải vững tâm. Nàng hít sâu một hơi, ép buộc mình phải tỉnh táo lại, lật hồ sơ ra xem.

Tức giận không có tác dụng gì cả, chỉ có nhanh chóng tìm ra hung thủ thì mới có thể giải quyết được vấn đề.

Hôm nay, khi bọn họ muốn lấy sổ sách của Phong gia, thật ra là họ hoàn toàn không có ý muốn xem được gì đó từ sổ sách. Phong lão thái gia khôn khéo xảo trá, chỉ e là đã xử lý sổ sách xong xuôi hết rồi, sẽ không để người ta bắt được chứng cứ gì. Nhưng làm vậy thì mới để lại sơ hở mới, sổ sách trước năm Thiên Thụ thứ năm đều không thấy đâu cả, điều này đã chứng tỏ được một điều rằng, chắc chắn là vào năm Thiên Thụ thứ tư, Phong gia đã chi ra hoặc thu vào một số tiền rất lớn, lớn đến mức mà đến cả việc làm giả sổ sách cũng không thể cân bằng được, cho nên Phong gia chỉ có thể tiêu hủy toàn bộ sổ sách vào năm Thiên Thụ thứ tư và trước đó nữa.

Mọi sự trên đời chính là như vậy đấy, muốn che giấu một điểm tối, hao hết không biết bao nhiêu là tâm tư chỉ để chắp vá, thì sẽ chỉ để lại điểm tối lớn hơn mà thôi.

Minh Hoa Thường tập trung vào việc tìm hồ sơ kiện tụng liên quan đến tiền tài trong năm Thiên Thụ thứ tư, dần dần, nàng cũng quên đi lo nghĩ, hoàn toàn chìm đắm vào đó. Cát Tường thấy Minh Hoa Thường xem đến mê mẩn, sợ nàng xem mỏi mắt, bèn rót một chén trà nhỏ đặt bên tay nàng và nói: “Nương tử, ngài đã xem lâu lắm rồi, ngài nghỉ ngơi một chút đi ạ.”

Minh Hoa Thường hoàn hồn, thoát ra khỏi guồng công việc có từ trong hồ sơ các vụ án, nàng dụi mắt, giao sổ sách cho nha hoàn rồi nói: “Để riêng quyển này ra đi. Ta đã xem bao lâu rồi?”

Như Ý cố ý nói đùa: “Lâu lắm rồi, gà vừa mới gáy, trời đã sắp sáng rồi ạ.”

Minh Hoa Thường nhướng mày, không bỏ qua ý tốt của nha hoàn, cười nói thuận theo lời nàng ấy: “Vậy à, sao ta không nghe thấy tiếng gà gáy thế?”

“Có mà, do nương tử ngài không chú ý thôi.” Như Ý cười nói: “Cát Tường, chẳng phải là ngươi biết gáy tiếng gà sao? Ngươi gáy thêm tiếng nữa đi, bọn ta sẽ xem như là không thấy ngươi gáy.”

Cát Tường xấu hổ: “Ngươi bớt đi, ta đâu có!”

“Nhanh lên, nương tử đang chờ ngươi đó.”

Như Ý không ngừng trêu ghẹo, Cát Tường không cố chấp bằng, bóp mũi lại bắt chước tiếng gà gáy. Đám nha hoàn căng bụng cười to, Minh Hoa Thường bưng chén trà, cũng không nhịn được mà cười. Nhưng nàng cười được một lúc, ánh mắt dần dần tối đi.

Hình như nàng hiểu rồi.

Minh Hoa Thường đang muốn gọi người đến, nhưng lúc bấy giờ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Minh Hoa Thường ngẩng đầu, thoáng chốc, lòng nàng sinh ra một linh cảm hết sức khác thường.

“Vương phi, không xong rồi, huynh đệ canh giữ ở Phong gia báo tin, nói là phát hiện Phong đại lang đã chết rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.